Tức giận đùng đùng như hung thần ác sát rồi nói lời "ác độc" vốn chưa bao giờ sẽ là việc Hạ Thi Khâm làm, bởi vì trước giờ trong giới kinh doanh cô vẫn luôn nổi danh được gọi là hồ ly mặt cười, dáng vẻ lúc nào cũng tươi cười lười nhác, khiến biết bao người vẫn lầm tưởng rằng cô vô hại, chỉ tận đến ngày trong vô tình bị cô ấy từng bước nắm mũi dắt đi, mới nhận ra rằng không phải vậy.
Nên từ đó có thể hiểu tối nay Hạ Thi Khâm đã cực kỳ tức giận, thậm chí tới nỗi không kiềm nén được nữa mà bật thốt ra nguyên nhân thực sự kia. Có điều Liễu Tuyệt Luân thì lại tưởng chị gái này đang cố tình bới móc, Đổng Tiệp săn sóc muốn cho mọi người được ăn bánh ngon, vậy mà vị con giời này lại không thèm nể mặt, cố ý làm phản nói không ăn đồ ngọt. Không nói chuyện với chị ta chứng thật là cố ý bỏ lơ, ai bảo chị ta đáng giận vậy chứ!
Cũng khó trách Hạ Thi Khâm không vui, kẻ từ nhỏ đã quen với việc được nhiều người tiền hô hậu ủng, tranh nhau ân cần lấy lòng như cô sao có thể chịu được bị đối xử như thế, thậm chí ngay cả Liễu Tuyệt Luân, trước đây cũng dằn xuống ngạo nghễ của mình, rất cẩn thận chăm sóc tới cảm thụ của cô. Giờ lại khác, dù Tuyệt Luân vẫn ở bên cô như trước, nhưng lại không còn đối tốt với cô như trước kia. Hoặc có thể nói, giờ đây Liễu Tuyệt Luân đã không còn cố ý ngụy trang chính mình, thay đổi trở thành người luôn đón ý nói hùa lấy lòng Hạ Thi Khâm nữa.
Vì thế, những hành động ấy của đại tiểu thư chính là "bản chất" thật sự.
Liễu Tuyệt Luân còn chưa hết giận việc vừa nãy, mà lúc này Hạ Thi Khâm lại dám "hung dữ" trách mắng cô, Tuyệt Luân nghe xong mặt lạnh lùng, nhàn nhạt đáp: "Bọn họ đều là bạn tốt của em, lại do em mời tới, đương nhiên phải nói chuyện với họ rồi. Em không nói chuyện với chị, rồi chị không thể hòa hợp với mấy người bạn ấy, đều là vấn đề ở chính bản thân chị."
Hạ Thi Khâm cũng chán nản, tại sao mình lại nói những lời này, giống hệt như một đứa trẻ cố tình gây sự, giọng điệu còn sặc mùi ghen tuông, nếu không phải vì quá kích động, cô mới không thốt ra những điều mất mặt ấy đâu. Lại thêm nhận được sự đáp trả lạnh nhạt của Tuyệt Luân, lồng ngực Hạ Thi Khâm càng thêm uất nghẹn, nói bừa một cái cớ thoái thác với mọi người rồi trở về Hồng Kông.
Nhìn Hạ Thi Khâm không vui rời đi, tâm tình Tuyệt Luân cũng khó chịu, sau khi ăn thêm vài món ăn nhạt, mọi người cũng tự biết chào tạm biệt ra về. Cho đến tận lúc Liễu Tuyệt Luân về đến nhà rồi, trong đầu cô vẫn không ngừng nghĩ về những gì xảy ra vừa nãy. Con người ấy à, vốn là loài có xúc cảm, kể cả chỉ có cãi nhau ầm ĩ chút với bạn bè, thì lòng cũng đã thấy canh cánh, nói chi tới đấy còn là người trong lòng mình biết bao năm qua.
Càng nhớ lại, Tuyệt Luân càng thấy phấn khích, sau khi hết giận rồi hồi tưởng những biểu hiện vừa rồi của Hạ Thi Khâm, Tuyệt Luân thật chỉ muốn che miệng cười lớn.
Em nói với bao nhiêu người, nhưng lại chẳng thèm nói với tôi một câu!
Ngẫm lại, lời này nghe sao... Chua vậy nhỉ!
Hóa ra lý do làm chị gái Hạ Thi Khâm này không vui là vì cô nói chuyện với tất cả người khác, mà chỉ riêng không nói chuyện với chị ta à? Đây rõ ràng là ghen nha! Hạ Thi Khâm ghen tị, hơn nữa còn ghen bởi những việc "vặt vãnh" thế kia, hệt như đứa trẻ khi thấy mẹ mình ôm đứa con nít khác thì sẽ hờn dỗi khóc nháo. Nghĩ tới đấy, tâm tình Liễu Tuyệt Luân lập tức tốt hơn, chải chải tóc, nhìn vào gương cười dễ thương rồi hôn gió một cái, sau đó mới vén chăn chui lên giường, chỉ chốc lát sau đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
*
* *
Ngày hôm sau Liễu Tuyệt Luân dậy thật sớm, lúc đến Hồng Kông còn chưa tới 12 giờ, vì thế cô mua một hộp đủ loại bánh ngọt ở một cửa hàng bánh kem gần công ty Hạ Thi Khâm, tính mang lên văn phòng chị ấy. Nhanh chóng đi thang máy tiến thẳng tới văn phòng, thì thật bất ngờ chẳng thấy người đâu, Liễu Tuyệt Luân tới phòng thư ký trưởng tìm thư ký Vương, đặt một hộp bánh ngọt bự lên bàn làm việc của bà.
Ây da, Liễu tiểu thư đây cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy, nhớ lại bao năm qua thư ký Vương người ta đối xử với mình không tệ, đợt chia tay Hạ Thi Khâm lần trước còn không ít lần túm lấy thư ký Vương trút giận với bà, hôm nay đặt chân tới địa bàn của người ta rồi, phải mau mau mua ít quà tỏ ý thân mật mới được chứ, coi như là xin lỗi mà không cần dùng lời, Tuyệt Luân tin với hành động này, ai cũng sẽ hiểu mà chẳng cần nói ra!
"Thư ký Vương, tôi không biết cô với Hạ Thi Khâm thích ăn gì, nên mua mỗi loại một ít, cô chọn rồi ăn, còn cái không thích thì để cho người khác." Tuyệt Luân cười tươi rạng rỡ, thái độ thân thiện rất được người ưa.
"Chào cô Liễu," Biểu hiện của thư ký Vương lúc nào cũng bình thản chuyên nghiệp, khách sáo trả lời: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng công ty tôi có quy định đặc biệt đối với thư ký trưởng, nên thật không tiện nhận đồ."
"Ôi, lại chẳng phải món gì đặc biệt, chỉ là lót dạ trước lúc ăn cơm thôi mà, Hạ Thi Khâm sẽ không nói gì đâu. Hơn nữa, tôi cũng để dành một phần khác cho chị ấy, chị ấy có muốn nói cũng không được đâu." Tuyệt Luân không thèm để ý, quy định gì cũng không vượt qua được tình người nha.
Thư ký Vương chần chờ vài giây, nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơn nữa còn cười tới thân mật chân thành của Liễu Tuyệt Luân, giọng điệu tuy rằng thay đổi, nhưng vẫn khó thoát được hơi chút công thức hóa: "Ừm, thật ra... cô Hạ không ăn đồ ngọt."
"Không ăn đồ ngọt?" Lời nói Tuyệt Luân có phần nghi hoặc mê mang, hôm qua Hạ Thi Khâm cũng nói mình không ăn đồ ngọt, thế mà cô còn tưởng là vì chị ta cố ý chống đối.
"Đúng vậy, chuyện này nếu không đặc biệt nói ra, thì quả thật cũng rất ít người biết được." Thư ký Vương nói.
"Chị ấy chưa bao giờ ăn ư, nhưng mà trước đây tôi từng thấy chị ấy ăn mà, cho nên giờ mới..." Cẩn thận ngẫm lại, thì qua bao nhiêu năm bên cạnh nhau như vậy, nhưng Liễu Tuyệt Luân cũng chỉ nhìn thấy Hạ Thi Khâm ăn duy nhất một lần là chiếc Tiramisu lúc xe cả hai bị hỏng kẹt ở chân núi, còn sau đó chưa từng thấy chị ta ăn thêm bất kỳ đồ ngọt nào.
"Kỳ thật không phải cô Hạ trước đây đã thế, mà hồi còn bé cô ấy rất thích ăn đồ ngọt." Thư ký Vương nở ra một nụ cười nhẹ hiếm có: "Hai mươi năm trước lúc tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, vào làm trợ lý ở cái phòng thư ký này, thì cô Hạ lúc đó mười tuổi, hàng ngày đều đi theo chủ tịch Hạ tới công ty dự thính, tiếp nhận chương trình học quản lý và kinh doanh đặc biệt được đặt ra cho cô ấy ở đây."
"Cô Hạ rất được cưng chiều, cho dù ở công ty, nhưng ba mẹ cô ấy lúc nào cũng coi cô ấy như trân bảo mà nâng niu trong tay, phải nói là chiều chuộng đến không lời nào tả siết. Tuy nhiên, lại có nhiều chỗ mà trong mắt người khác thì nó có vẻ không hợp với đạo làm người, chẳng hạn như mẹ cô ấy không cho phép cô ấy ăn kẹo."
"Không cho ăn kẹo!" Liễu Tuyệt Luân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cách thức Hạ Thi Khâm lớn lên cũng thật khác biệt, cái đó có quan hệ rất lớn tới sự sủng ái phóng túng dị dạng của người nhà họ Hạ đối với chị ta, bằng không vì sao tính cách của vị con giời kia lại thành ra như giờ chứ? Thế nhưng chuyện kia cũng thật khó ngờ.
"Khi đó vì muốn giải tỏa áp lực công việc, tôi thường bỏ lên bàn làm việc của mình chút đồ ngọt, có lần ở trong công ty chơi không biết vì sao cô ấy phát hiện ra, những ngày sau đó thường xuyên chạy tới chỗ tôi cười híp mắt xin đồ, nụ cười đó hoàn toàn khác với dáng điệu trưởng thành sớm bình thường của cô ấy, mà thật sự chỉ như một đứa trẻ lên mười. Sau này tôi vô ý phát hiện, mẹ của cô ấy và Hạ phu nhân vì chuyện đó mà đã trách mắng cô ấy vô cùng nghiêm khắc, bởi vì trong suy nghĩ của họ, đồ ngọt là thứ chỉ dành cho con nít, nó sẽ làm cô Hạ trở nên yếu đuối, không mạnh mẽ được để gánh vác nổi trách nhiệm của người đứng đầu sau này.