Cuối thu tại Bắc Kinh, gió lạnh vi vu. Lác đác vài chiếc lá từ cây ngô đồng ven đường bị cơn gió cuốn bay vang lên tiếng xào xạc. Bầu trời âm u, dường như có một trận gió tuyết sắp nổi lên.
Diêu Phi đứng trước vườn hoa Cảnh Vân, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la trên thành phố nhỏ. Những nhánh cây ngô đồng trơ trọi tua tủa hướng lên đám mây đen dày đặc đến gió thổi không lọt kia. Ngón tay đút trong túi áo khoác lông của cô đang kẹp lấy một đồng tiền xu, phần rìa của đồng xu cứng ngắc cấn vào da khiến cô hơi đau.
Chính diện, vào trong.
Diêu Phi cụp hàng mi dày xuống, bên dưới là khẩu trang màu đen cũ kỹ đã không còn nhìn ra hình dáng, sợi chỉ dọc theo phần mép đã bị mài sứt từ lâu, để lộ đôi mắt sáng ngời như nước hồ trong vắt trên núi cao, đủ để thấy được một góc núi băng xinh đẹp.
Gió lạnh rít từng cơn, những hạt trắng mịn rơi lả tả xuống phủ cả mặt đất. Diêu Phi nắm chặt đồng xu và ngước lên nhìn bầu trời âm u. Đây là trận tuyết đầu mùa của Bắc Kinh.
Gió lạnh lùa qua lớp khẩu trang vải tràn vào mũi, lại len lỏi vào phổi, khiến cơ thể lạnh lẽo và âm ỉ đau. Cô chỉ cần rút tay ra, xoè năm ngón tay thì có thể thấy được kết quả số mệnh của mình.
Hạt tuyết rơi xuống vương trên đôi lông mi rậm mang đến cảm giác lành lạnh. Diêu Phi hít sâu một hơi, dùng hết sức rút tay và mở ra, là hoa cúc nở rộ trên đồng xu đang nằm trong lòng bàn tay.
Mặt trái.
Diêu Phi ngẩng đầu nhìn nhánh cây cao vút lút vào mây. Hạt tuyết bay lả tả, tạo ra tiếng vù vù.
Năm mười sáu tuổi ấy cô được đưa tới Bắc Kinh. Khi đó cô đặt rất nhiều hi vọng vào tương lai, nghĩ rằng mình có thể tạo được một chỗ đứng trong giới giải trí.
Diêu Phi sụt sịt mũi, bàn tay buốt lạnh lại đút vào trong túi áo khoác nhung cũ màu đen, rồi lại rút ra, vẫn là hoa cúc. Lặp lại đến lần thứ ba, đồng xu nọ chợt rơi vào lỗ bị rách sâu trong túi áo và nhanh chóng trượt đến mép áo khoác nhung. Cô khó nhọc nhấc chân lên, đặt hộp nước trái cây ở bên chân rồi cúi thấp đầu quay người đi về.
Bỗng cô đâm trực diện vào một chiếc xe màu trắng, Diêu Phi hoàn hồn nhanh chóng lùi về sau.
Chiếc xe màu trắng phanh gấp trước mặt cô, gót chân sau của Diêu Phi nặng nề đụng trúng lề đường, làm hộp quà ngã xuống đất. Cô ngẩng đầu lên, gió cuốn bay mái tóc dài mềm mượt của cô để lộ đôi mắt tuyệt đẹp.
“Diêu Phi?” Cửa sổ xe được hạ xuống, Địch Á ngồi ở vị trí phó lái: “Tại sao em lại ở đây?”
Địch Á là giáo sư của khoa biểu diễn, là cô giáo của Diêu Phi, là mục đích Diêu Phi tới đây lần này.
“Có đụng trúng em không vậy?”
Diêu Phi không ngờ sẽ trùng hợp gặp gỡ bà ấy. Gió lạnh cuốn lấy tóc cô. Cánh mũi cô khẽ phập phồng. Cô vội vàng lắc đầu: “Không ạ, thưa cô.”
“Tìm cô hả?” Địch Á đeo mắt kiếng, trên thân có sự tao nhã do năm tháng lắng đọng, ngữ điệu dịu dàng và êm tai. Bà nhìn về phía hộp quà bên chân Diêu Phi: “Lên xe.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Đây không phải là Diêu Phi chủ động tới tận cửa nhờ giúp đỡ, mà là gặp được.
Đúng vậy, gặp được.
Diêu Phi ngồi vào buồng xe ấm áp. Trong buồng xe thoang thoảng hương hoa lan. Tay chân cô dần dần ấm lên, tư thế ngồi của cô rất ngay ngắn. Cô để hộp quà nước trái cây xuống: “Chào chú ạ.”
Người ngồi ở ghế lái là chồng của cô Địch Á, một người đàn ông vô cùng hoà nhã. Ông ấy khá kiệm lời và điềm đạm, tình cảm với cô Địch Á rất tốt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Gần đây con ổn không?” Ông ấy lễ phép hỏi thăm.
“Cũng ổn ạ, cám ơn chú.”
“Dạo này công việc của em thế nào rồi?” Địch Á hỏi.
Diêu Phi nhấp môi dưới: “Hiệu quả không tốt lắm ạ, đóng cửa rồi, tạm thời em không có việc làm.”
Địch Á không thấy quá bất ngờ, thị trường kịch nói hai năm qua chẳng tốt mấy, rất nhiều đoàn đội không trụ nổi nên đã giải tán. Bà ấy chỉ ừm đáp lại rồi cầm bình giữ nhiệt ở ghế phó lái, mở ra và uống một ngụm nước: “Có dự định gì chưa?”
“Chưa biết ạ.” Diêu Phi hơi hoang mang.
Mười sáu tuổi, cô được công ty săn ngôi sao tìm thấy và nhận được bộ phim đầu tiên trong đời, một lần là nổi tiếng. Năm mười bảy tuổi, cô thành danh khi còn rất trẻ, vô cùng toả sáng.
Chẳng qua ánh hào quang đó ngắn ngủi như mùa xuân ở Bắc Kinh, chớp mắt cái đã biến mất. Năm thứ hai, cô bị công ty đóng băng và mất đi tất cả công việc. Ban đầu Diêu Phi rất lạc quan, số tiền cô có dù không đủ để chuộc thân nhưng cũng đủ cho một người bình thường tiêu xài vài năm. Cô có thể tranh thủ bồi dưỡng kỹ năng diễn xuất. Cô tha thiết yêu nghiệp diễn, chỉ cần cố gắng thì sẽ có cơ hội thôi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị đóng băng gần bảy năm. Thanh xuân tươi đẹp nhất của cô đã qua một nửa, thế nhưng cô vẫn không có cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh.
Đắc tội với thái tử gia của công ty quản lý nên cô không có cơ hội chuyển mình.
Thời còn trẻ, cô đã ngu ngốc ký hợp đồng bá vương ràng buộc mình, và cho công ty làm bất cứ điều gì họ muốn. Cô không được phép tham gia bất kỳ buổi biểu diễn thương mại nào, không có sự cho phép của công ty thậm chí cô còn không thể vào đoàn phim đóng vai phụ.
Sau khi tốt nghiệp, Diêu Phi chỉ có thể làm việc ở nhóm kịch nói, dựa vào đồng lương còm cõi để duy trì cuộc sống. Cô không lựa chọn việc khác, vì cô thật sự rất yêu diễn xuất và cô nghĩ một ngày nào đó mình có thể bước lên màn ảnh. Ở trong nhóm kịch nói, cô là diễn viên và có thể diễn kịch.
Tháng trước nhóm kịch nói thông báo với cô rằng nhóm kịch sẽ giải tán, tiền lương mấy nghìn tệ một tháng cũng chẳng còn, cô hoàn toàn không thể đóng kịch được nữa.
“Hợp đồng của em còn bao lâu?”
Xe lái vào ga ra tầng ngầm của khu nhà. Xe dừng hẳn, Địch Á tháo đai an toàn ra.
“Một năm nữa ạ.” Diêu Phi mở cửa xe, cầm hộp quà xuống xe rồi bước nhanh tới mở cửa xe cho Địch Á: “Em