“Nhắc nhở em này, nam chính có thể là Thương Duệ, cậu hai của truyền thông Thương Thế. Tính tình người này quái đản và ương ngạnh, em nên giữ một khoảng cách với cậu ta đấy.”
Thương Duệ nổi tiếng đào hoa, một năm có một nửa thời gian dành để leo lên hot search, đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi tạo hình. Dù là Diêu Phi không phải người thích hóng chuyện nhưng cũng biết đến tên của anh.
Truyền thông Thương Thế đã chiếm một vị trí quan trọng trong ngành báo chí kể từ kỷ nguyên báo giấy, sau khi tiến vào thời đại truyền thông mới, họ nhanh chóng thay đổi hình thức kinh doanh, hôm nay đã trở thành tôn thần một phương trong giới giải trí. Nhà họ Thương có hai đứa con trai. Con lớn Thương Tử Minh khiêm tốn chín chắn, rất ít bị đưa tin. Tuy vậy tất cả tin tức của nhà họ Thương đều được con trai nhỏ Thương Duệ thầu hết, cậu ấm đời thứ hai kiêu căng có tính tình ngang bướng, buông thả, phóng túng và hống hách. Sau khi tốt nghiệp anh không vào công ty của gia tộc, trái lại quyết định bước vào giới giải trí.
Dựa vào khuôn mặt và sự nâng đỡ của nhà họ Thương, anh nhanh chóng nổi lên như cồn.
“Đừng dây vào cả Lý Thịnh nữa đấy.” Nhắc tới Lý Thịnh, chân mày Địch Á không khỏi nhíu lại: “Đám con cái đời thứ hai này đều bị tiền chiều hư hết rồi, chẳng ai ra hồn.”
Lý Thịnh là con trai độc nhất của đổng sự trưởng tập đoàn Hoa Hải, là sếp lớn trong công ty quản lý của Diêu Phi. Bảy năm trước, Diêu Phi cầm chai rượu hắt vào Lý Thịnh nên mới phải gánh lấy kết quả bị đóng băng.
Diêu Phi thận trọng gật đầu: “Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.”
“Lý Thịnh không phải là lỗi của em, Lý Thịnh là đồ súc sinh. Nhưng chúng ta lại không dây vào nổi những hạng người như thế.” Nhìn lên cô gái mong manh và dễ bị tổn thương trước mặt mình, Địch Á nảy sinh thương hại, giọng bà chợt dịu dàng hẳn: “Buổi tối ăn cơm ở nhà cô đi, chúng ta đã lâu không gặp rồi, sẵn tâm sự một chút.”
Diêu Phi ăn xong bữa tối ở nhà Địch Á rồi mới rời đi. Tuyết đã nặng hạt, từng mảng bông tuyết rơi từ trên trời xuống và nhẹ nhàng phủ kín đèn đường.
Gió hiu hiu lạnh, mùa đông rét buốt đã tới.
Diêu Phi ngước đầu lên, không nhìn tới được điểm cuối của bầu trời bao la vốn đang chìm vào nơi ánh đèn đường không chiếu đến. Sau một hồi, cô giơ tay lên ôm mặt để cảm nhận từng làn hơi trắng nóng hổi len lỏi vào lỗ chân lông và hoà làm một thể với da thịt của cô. Hơi nóng tan dần, cái lạnh ẩm ướt thay thế cho sự ấm áp, cô thả tay xuống rồi rảo bước vào trong đêm tuyết.
Tin Tư Dĩ Hàn sẽ tham gia quay phim đã lan truyền khắp dư luận từ lâu. Tư Dĩ Hàn là một siêu sao nổi tiếng, có sức ảnh hưởng rất lớn. Công ty mà anh ta hợp tác là công ty phim ảnh Hạ Minh, một công ty còn non trẻ trong nghề, và sử dụng biên kịch vàng Hạ Thiên. Trước khi lập dự án, nó đã xuất hiện trên hot search theo hình thức phê bình, dù phim này có bị quay kém thế nào thì cậy vào cụm từ lần đầu Tư Dĩ Hàn làm đạo diễn, về cơ bản, cũng đủ đô rồi. Nếu Diêu Phi có thể lọt được một chút vào ống kính, có lẽ cô sẽ có cơ hội được lưu lại.
Địch Á và Tư Dĩ Hàn có giao tình riêng, đây là nguyên nhân cô tìm đến cô giáo Địch Á.
Như cô mong muốn, cô Địch Á đã cho cô một cơ hội.
Trở lại phòng trọ, Diêu Phi liên lạc ngay với chủ thuê nhà để đóng tiền thuê phòng cho tháng sau. Cô vừa tìm việc làm, vừa chờ cơ hội.
Gần tới cuối năm, tìm việc làm khó như lên trời. Điện ảnh và truyền hình, vì trời đông giá rét nên khá nhiều đoàn kịch nói đã giải tán, cuộc sống ở rạp hát cũng không dễ dàng. Công việc biểu diễn chỉ có bấy nhiêu thôi, ngoài đoàn kịch nói ra thì sẽ làm trợ giảng cho các giáo viên.
Tiếc thay danh tiếng Diêu Phi quá kém, công ty quản lý của cô làm mọi cách để hắt nước bẩn vào người cô. Những tin đồn nào là kẻ thứ ba được bao nuôi, nào là bò lên giường, nịnh hót, chơi quy tắc ngầm, tất cả những cái khiến khán giả phải phỉ nhổ và mắng chửi một câu đồ đ ĩ thoã đều xuất hiện trên người cô.
Sinh viên học diễn xuất nào không muốn nổi tiếng chứ? Không ai muốn bị đào bới lại chuyện mình từng học diễn xuất với Diêu Phi sau khi đã trở nên nổi tiếng đâu, điều đó sẽ vô cùng nhục nhã. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nếu không phải là kiểu công việc thiên về diễn xuất, chuyên nghiệp quá thì Diêu Phi không làm được, thấp kém quá Diêu Phi cũng không thể đi làm.
Cô vẫn ôm hi vọng vào tương lai.
Diêu Phi vừa chờ cơ hội bên Tư Dĩ Hàn, vừa tìm việc làm. Chờ đến tận một tháng, chưa nghe thấy tin gì từ công ty điện ảnh SW, cô lại nhận được điện thoại của người quản lý Tiền Anh. Đã quá lâu cô chưa từng thấy lại cuộc gọi của Tiền Anh hiển thị trên di động rồi, bởi vậy lúc xem hiển thị cuộc gọi tới cô không nhớ ra được đây là ai, bèn bắt máy.
“Buổi tối tới Tinh Hải một chuyến.” Tiền Anh cất giọng, rõ là một mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Tiền?” Diêu Phi ngồi dậy từ trong chăn, sống lưng bất giác thẳng tắp, trong căn phòng không có hơi ấm này cô phải dựa vào tấm chăn mỏng để ngăn bớt cái lạnh. Từng đợt gió bắc khẽ xâm nhập vào chăn khiến cô rùng mình: “Có chuyện gì không ạ?”
Tinh Hải? Tinh Hải là gì?
“Bàn chuyện huỷ hợp đồng.” Tiền Anh hỏi: “Hợp đồng của cô còn hơn một năm nữa đúng chứ?”
Đầu óc của Diêu Phi bỗng chốc trống rỗng.
Năm mười bảy tuổi cô đóng một bộ phim, nổi khắp đại giang nam bắc. Đấy là điểm đầu và cũng là điểm cuối của cô. Cô chỉ dừng lại trước màn ảnh trong một chốc ngắn ngủi rồi rơi vào “mười năm” lao ngục.
Trong vô số năm Diêu Phi thường nằm mơ rằng mình chưa từng ký bản hợp đồng đó. Cô được trở lại sân trường thi đậu đến nơi đến chốn vào học viện điện ảnh, cô đứng trước mặt đạo diễn và lại được tiếp cận với ống kính.
Tỉnh giấc, trước mắt chỉ có mười năm không thấy được điểm cuối này thôi.
“470 ngày.” Lúc cất tiếng, âm thanh Diêu Phi hơi run rẩy.
“Một năm rưỡi.”
“Vâng.” Diêu Phi cụp mắt xuống, nhìn hoa văn trên tấm chăn, trong niềm vui sướng tột cùng cô bắt được một tia gọi là lý trí, có khi nào Tiền Anh lừa gạt mình không? Cô nhanh chóng lấy màn hình điện thoại ra, bấm ghi âm: “Bây giờ bàn chuyện huỷ hợp đồng ạ? Tinh Hải ở đâu? Tổng giám đốc Tiền, sao chúng ta không bàn ở công ty?”
“Cô là đại tiểu thư à?” Tiền Anh bật cười: “Tôi còn phải khiêng kiệu lớn tám người đi đón cô. Tôi bận lắm, thời gian ở trong nước có hạn thôi. Tôi về mấy bữa thôi, cô đồng ý bàn bạc thì tới đây, không muốn thì cứ tiếp tục chờ đi. Cô cũng hiểu rõ, nếu tiếp tục thế này thì cô sẽ không huỷ được hợp đồng đâu.”
Thụy Ưng là công ty quản lý của Diêu Phi, cổ phần hoàn toàn thuộc về tập đoàn Hoa Hải.
“Cô không phải thiên tiên.” Tiền Anh mỉa mai cực kỳ hà khắc: “Không phải ai cũng muốn chơi cô đâu.”
Diêu Phi nắm chặt điện thoại di động, huyết dịch lạnh dần.
“Đã qua bao nhiêu năm, hôm nay cô trông thế nào, trong lòng cô không rõ sao? Cô có gì đáng giá để người khác nhớ nhung đây hả? Vì cô lớn tuổi? Hay vì đầu óc cô ngu đần? Trước kia cô cũng chẳng phải một người thu hút gì cho cam, không có vỏ bọc của tôi thì cô chẳng là cái thá gì hết. Có loại phụ nữ nào mà tổng giám đốc Lý chưa từng gặp đâu? Nhớ đến cô ư? Năm đó anh ấy nổi giận chỉ vì cô ra tay thôi, đã không có não còn dễ kích động, dám ra tay với tổng giám đốc Lý, không biết tự lượng sức mình.”
“Lười nói nhiều với cô quá, huỷ nhanh rồi biến nhanh dùm cho, đi cho khuất mắt tôi.” Tiền Anh nói tiếp: “Tinh Hải phòng mười hai, lúc