Diêu Phi sống tại vùng ngoại thành, không có ưu điểm gì khác ngoài tiền thuê nhà rẻ bèo. Khu nhà cách ga tàu điện ngầm năm phút đi xe đạp công cộng, một lần vào thành phố chẳng khác gì đi cướp. Cô ngồi tàu điện ngầm hơn hai tiếng mới đến được Đông Nhị Hoàn.
Vào giờ cao điểm tan làm, ga tàu điện ngầm đông đúc như thể thuyền câu cập bến với đầy ắp cá, và ngay khi cửa vừa được mở ra bầy cá chất đống sắp chết ngạt đó lập tức trôi tuột ra ngoài.
Diêu Phi trôi xuống ngay ga tàu điện ngầm này.
Tám giờ rưỡi tối, đèn đã lên và chiếu sáng cả thành phố. Diêu Phi lấy chỉ đường ra tìm hộp đêm Tinh Hải. Nó cách đây 600 mét, tốn bảy phút đi bộ.
Suy cho cùng hợp đồng sẽ được giải quyết, sớm muộn gì cô cũng phải giáp mặt Tiền Anh thôi.
Đặt điện thoại xuống, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa. Giữa những toà nhà cao tầng đứng sừng sững, bầu trời nhỏ hẹp mang đến cho người ta cảm giác lo lắng vô cớ khi bản thân sinh ra ở đáy giếng, không thấy được nắng trời mà chỉ có thể nhìn thấy bóng của những ngọn đèn thôi.
Cô đứng ở cửa hộp đêm hai mươi phút rồi mới nhấc chân đi vào.
Hộp đêm là nơi dành cho hội viên. Diêu Phi đứng chờ ở cửa một lát mới có người dẫn cô đi vào. Đi qua cửa kiếng, âm nhạc đinh tai nhức óc lập tức vọt đến, Diêu Phi đưa mắt thoáng nhìn qua lũ quỷ đang múa loạn dưới ánh đèn tầng một lập loè.
“Ở đây.” Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc theo mốt ấn mở cửa thang máy ra, vừa giơ tay lên ý bảo: “Thang máy.”
Diêu Phi cất bước đi vào, thấy cô gái nhấn lầu năm. Hộp đêm này chỉ có năm tầng.
“Cảm ơn.” Diêu Phi đút tay vào túi áo khoác nhung và nhẹ nhàng nắm chặt.
Cô gái không hề che giấu cái nhìn săm soi cô, theo đó sâu trong mắt tỏ ra khinh thường rồi cô ta mới nhìn thẳng phía trước. Mấy năm qua, Diêu Phi đã bắt gặp đủ mọi ánh nhìn nên cô không mảy may để ý. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Thang máy dừng lại, Diêu Phi dợm bước ra ngoài. Cô gái kia nói: “Đây là lầu ba, chưa tới đâu.”
Diêu Phi lập tức lùi lại một bước. Cửa thang máy mở ra, cô giương mắt đối diện với một người đàn ông đang đi vào thang máy. Đó là một gương mặt rất ưa nhìn, đôi mắt hoa đào sâu hút dưới mái tóc xoăn đen hơi nhướng lên mang theo vẻ bất cần. Sống mũi cao thẳng vừa phải, môi mỏng mím lại, viền môi trông hơi lạnh lùng.
Anh hơi nghiêng đầu tránh mắt đi, kim cương đen được đính trên tai trái lấp lánh sáng lên. Anh mặc cái áo khoác màu đen, một tay đút vào túi. Anh rất cao với đôi chân dài vô cùng nổi bật. Anh quay lưng lại, thoải mái đứng ở cửa thang máy bằng đôi chân dài thẳng tắp, một tay lấy mắt kính đeo vào. Chiếc đồng hồ thể thao cơ học lộ ra khi anh giơ tay lên.
Đồng hồ đeo tay này khoảng hai triệu trở lên. Anh vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, vừa giàu có.
“Chào buổi tối ạ, anh Duệ.” Cô gái đứng thẳng, tay khép nép, giọng điệu đột nhiên ỏn ẻn hẳn: “Anh Duệ đến tầng năm ạ? Em nhấn thang máy giúp anh nha.”
“Ừ.”
Trong giọng điệu của anh chứa nét lạnh nhạt và hờ hững.
Diêu Phi đút hai tay vào túi và cụp mắt xuống. Ban nãy khi tìm kiếm địa chỉ Tinh Hải, cô đã đánh giá sơ qua. Hình như ông trùm giấu mặt của Tinh Hải là một cậu chủ nhà giàu đời thứ hai, trong nhà có tiền nên mới mở hộp đêm ăn chơi. Đặc điểm của Tinh Hải là có tính riêng tư tốt, hầu hết những người đến đây chơi đều là dân chơi có máu mặt nhưng lại sợ lý lịch của mình bị tiết lộ.
Người này không giàu cũng sang, xưa nay Diêu Phi luôn kính trọng giữ khoảng cách với những người phú quý thế này.
Thang máy dừng ở tầng năm, người đàn ông đó nhấc chân đi ra ngoài.
Tầng năm vô cùng yên ắng. Trong không khí đầy ắp mùi mộc hương. Điệu nhạc nhẹ tĩnh lặng và tao nhã.
“Bên này.” Cô gái mải mê nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, đoạn giơ tay lên giữ cửa thang máy theo phép lịch sự và nói: “Phòng 13 ở ngay cửa.”
Ra thang máy, căn phòng thứ hai chính là phòng mười ba.
“Cảm ơn.”
“Chúc cô chơi vui vẻ.” Cô gái gật đầu rồi xoay người quay lại thang máy.
Hành lang lót thảm dày cộm, đèn thủy tinh lặng lẽ chiếu sáng. Diêu Phi nhìn cửa phòng nặng trịch, hít một hơi thật sâu rồi đẩy nó ra.
Trong phòng đầy tiếng ca múa. Các cô gái ăn mặc hở hang đang lắc mông và ca hát, còn đám đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ôm gái và uống rượu. Ánh đèn mờ ảo nhưng Diêu Phi vẫn thấy rõ gã đàn ông ngồi ở chính giữa. Cô dừng bước.
“Úi chà, ở đây còn có gái mặc áo khoác nhung à?” Gã đàn ông mập tên Lưu Kính Kỳ, là cựu tổng giám đốc của giải trí Thụy Ưng, Diêu Phi bị ông ta gài bẫy không ít lần. Đã nhiều năm qua Diêu Phi chưa gặp lại ông ta, bây giờ ông ta càng béo hơn trước kia, mắt như bị lút sâu trong thịt.
Lý Thịnh vừa ôm một cô gái vừa đánh mắt nhìn sang.
Cô gái mặc áo khoác nhung đen ấy rất gầy. Cô đeo khẩu trang vải đen chỉ để lộ đôi mắt sáng trong và xinh đẹp. Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Lý Thịnh khẽ chuyển mắt và nhìn sang Tiền Anh.
“Diêu Phi hả?” Tiền Anh đứng lên: “Vào đi.”
Diêu Phi hít sâu sau lớp khẩu trang rồi lấy dũng khí đi vào: “Tổng giám đốc Tiền, anh tìm tôi bàn chuyện chấm dứt hợp đồng?”
“Ngồi đi.” Tiền Anh chỉ vào ghế sofa đối diện, sau đó gã lại ngồi xuống và quan sát Diêu Phi: “Uống gì?”
“Không cần, tôi không khát.” Diêu Phi không ngồi cũng không uống, chỉ đứng cách đó không xa, tựa hồ không hợp với nơi này.
Lưu Kính Kỳ cười xuỳ: “Qua bao nhiêu năm rồi mà sao cô chẳng tiến bộ gì thế nhỉ? Vẫn cái kiểu không thông minh này. Mặt cô vẫn như xưa thì tốt, nhưng đừng là tính cách chứ.”
Diêu Phi che giấu tất cả cảm xúc. Cô chỉ nhìn Tiền Anh: “Tổng giám đốc Tiền, tôi cần phải giao giấy tờ gì?”
Đôi mắt cô không hề thay đổi, làn da trắng nõn và mịn màng. Thời gian không lưu lại dấu vết trên người Diêu Phi, trái lại càng giúp cô chín chắn và xinh đẹp hơn, làm toát lên vẻ ngoài lộng lẫy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Tháo khẩu trang xuống đi.” Cầm điện thoại và dựa vào ghế sofa, Tiền Anh gửi một tin nhắn rồi bưng ly rượu lên và lại quan sát Diêu Phi: “Ở đây không có người ngoài.”
Diêu Phi không cử động, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Tiền Anh: “Tổng giám đốc Tiền.”
Tiền Anh nhíu mày, nghiêng người đặt ly lên bàn tạo ra một tiếng vang. Gã hỏi: “Sao hả? Cô sợ có người thấy à? Diêu Phi? Tôi chưa từng thấy mặt cô sao hả?”
Diêu Phi kéo khẩu trang vải xuống, nắm trong tay và ngẩng đầu lên.
Bầu không khí lắng lại vài giây.
Diêu Phi là một cô nàng xinh đẹp. Đó là điều không thể nghi ngờ. Lần đầu tiên thấy cô Tiền Anh phải lập tức công nhận vẻ đẹp của cô.
Khi đó Diêu Phi đang làm đóng thế ở Hoành Đi3m, được người ta đề cử đến trước mặt gã.
Lúc ấy Tiền Anh đang uống trà với nghệ sĩ trong đoàn phim dưới trướng mình, ngẩng đầu chợt thấy Diêu Phi từ đầu bên kia studio tới. Hôm đó họ đang quay một bộ phim chiến tranh, khói lửa không ngớt, khung cảnh tối tăm và đổ nát. Cô không hoá trang, chỉ mặc chiếc áo T-shirt trắng đi qua vùng đất khô cằn kia. Khi ấy cô còn trẻ, còn vẻ non nớt chưa nảy nở, xinh đẹp như một đoá đỗ quyên tuyệt nhất trên đỉnh núi cao.
Cô là màu sắc tươi sáng nhất trong trời đất xám xịt.
Tiền Anh bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đá viên “leng keng” rơi lại vào ly thủy tinh. Gã hắng giọng mới hoàn hồn: “Gần đây cô đang làm gì?”
“Đi làm.” Diêu Phi đáp: “Tổng giám đốc Tiền, bàn chuyện chấm dứt hợp đồng trước được chứ?”
“Cô xin lỗi tổng giám đốc Lý trước đi rồi hẵng bàn lại chuyện chấm dứt hợp đồng.” Tiền Anh ngoắc bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho Diêu Phi: “Bao nhiêu năm rồi chứ, cô còn chưa chính thức xin lỗi tổng giám đốc Lý đấy. Cô nợ tổng giám đốc Lý một câu xin lỗi nhé.”
Diêu Phi siết chặt tay, trong lồ ng ngực bùng cháy lửa giận, thiêu đốt đến mức cô