Tống Huy Dực đáng thương lên thật sự là muốn đem tâm người ta cũng hòa tan ra.
Ngô Lạc vén tóc cô ra sau tai, mổ hôn đôi môi bởi vì hôn mà trở nên sưng đỏ kia của cô.
Anh nói: “Anh cũng đã đi học lái xe.”
Nghe được những lời này, Tống Huy Dực hiểu được anh là tạm thời buông tha cho mình, mặt cô vẫn đỏ bừng như cũ, sóng mắt mị đến có thể véo ra nước, cô chậm chạp đáp lại Ngô Lạc, hỏi anh: "Sao bỗng nhiên nhớ tới đi học xe? ”
Ngô Lạc vòng ôm cô: “Anh nghe người khác nói nếu có bằng lái xe, có thể đi làm tài xế cho người ta, còn có thể làm lái xe thay, so với giao đồ ăn bên ngoài tốt hơn.”
Tống Huy Dực cảm thấy như vậy rất tốt, xe bốn bánh mặc kệ nói như thế nào cũng an toàn hơn xe hai bánh rất nhiều.
Cô gọi người lái thay xong, lại tiếp tục ôm lấy eo anh, vùi đầu cọ cọ vào ngực anh, cuối cùng điều chỉnh tốt tư thế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngô Lạc vỗ nhẹ lưng cô, tay vừa chạm đến lại biến thành vuốt ve: “Em ngồi xuống dưới đi, người lái thay sắp tới rồi.”
Tống Huy Dực liên tục lắc đầu, cái đầu nhỏ lông xù cọ đến anh có chút ngứa: "Em liền muốn ngồi đệm thịt người, anh ta muốn xem thì xem đi, dù sao lại không biết.
”
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ liền xuất hiện một người mặc áo ba lỗ nhỏ màu lam dò đầu ngó dáo dác.*
*Nguyên văn: Tham đầu tham não (探頭探腦): Ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò.
Ngô Lạc mở áo khoác của mình ra phủ kín cho Tống Huy Dực, anh ngồi nghiêm chỉnh, phảng phất trong ngực mình chỉ là một con tiểu sủng vật bình thường, anh hắng hắng giọng: “Đi lên đi.”
Tống Huy Dực nằm ở trong lồng ngực ấm áp mềm mại, trên đỉnh đầu chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào, lúc sáng lúc tối, xe chạy rất vững vàng, cô bỗng nhiên nhớ tới mình khi còn bé, mỗi lần ba ở nhà máy chậm trễ, đều sẽ ôm cô ngồi xe về nhà như vậy, bởi vì là người tín nhiệm nhất, hầu như mỗi lần cô đều ngủ trên đường, đến dưới lầu cũng lười biếng không chịu đi bộ, Tống Vĩ Chu luôn thở dài, dùng áo khoác của mình quấn lấy người nho nhỏ ôm về nhà đặt lên giường.
Đáng tiếc chính là, đoạn đường này quá ngắn.
Còn chưa kịp đắm chìm trong suy nghĩ cùng trong nôi quá lâu, Tống Huy Dực mơ mơ màng màng đã bị người từ chỗ đầu gối bế lên.
Trong lòng cô nhớ rõ vết thương trên đùi Ngô Lạc, lúc chờ thang máy cô hơi giãy dụa liền nhảy xuống.
Cả người Tống Huy Dực thoạt nhìn đều mềm như bông, cô khoác áo khoác Ngô Lạc lên vai, làm nổi bật lên người rất nhỏ xinh trắng nõn.
Về đến nhà, Tống Huy Dực đem toàn bộ đồ đạc trong túi đổ ra, lấy ra đơn thuốc cẩn thận đọc qua rồi đưa cho Ngô Lạc một túi thuốc pha nước uống và mấy viên bao con nhộng: "Anh mau uống đi, còn lại em sẽ cất cho anh, ngày mai tự mình nhớ uống đúng giờ.
”
Ngô Lạc vặn nước khoáng ra, trước tiên nuốt mấy viên bao con nhộng vào, lại ừng ực uống vài ngụm nước, Tống Huy Dực lấy một cái chén nhỏ đi ra, lại thấy anh đang xé mở bao bì đem tất cả các hạt khô khô đổ vào trong miệng.
Anh không có nuốt, mà là lần nữa cầm lấy nước đem thuốc pha nước uống vọt vào yết hầu.
“……” Tống Huy Dực cứng đờ: “Anh đây là phương pháp uống thuốc hạch cứng* gì vậy.”
* 硬核 hạch cứng: là từ thịnh hành trên mạng internet, người ta thường dùng từ này để hình dung những gì đó rất ghê gớm, rất mạnh mẽ, rất cứng cáp,...
Ngô Lạc cười nhẹ không nói.
Nếu bọn họ không phải ở làm tình, anh thường thường sẽ biểu hiện ra một ít nội liễm thẹn thùng cùng bề ngoài không quá phù hợp.
"Trong phòng anh thuê chung với người khác không có nhà vệ sinh, anh ở chỗ của em tắm rửa một cái được không?"
“ Được,” Tống Huy Dực mở cửa phòng tắm ra: “Mời vào.”
Ngô Lạc đi vào, Tống Huy Dực vẫn không nhúc nhích dựa vào cửa: "Quần áo của anh có muốn cởi ra giặt sạch hay không? Em có thể hong khô cho anh.
”
“Vậy khoảng thời gian trước khi giặt xong hong khô kia anh muốn mặc cái gì?”
“A ……” Tống Huy Dực tiến thoái lưỡng nan, cô không rõ đã sớm thẳng thắn gặp nhau qua rất nhiều lần Ngô Lạc lúc này ở rối rắm cái gì, nhưng cô lại không muốn biểu hiện đến giống như cái dâm ma.
Ngô Lạc còn nhìn cô, anh bỗng nhiên giơ tay cởi quần áo ra, cho đến khi toàn thân từ trên xuống dưới đều thoát đến tinh quang, đưa qua: "Vậy cầm đi giặt đi.
”
Tống Huy Dực cúi đầu, nhận lấy quần áo mắt cũng không nâng mà đi ra ngoài đóng cửa lại.
Máy giặt, máy làm khô và lò treo tường đều ở ban công, Tống Huy Dực nhét quần áo vào máy giặt sấy khô một thể, tiếng nước trong phòng tắm kèm theo tiếng ầm ầm châm lửa lò treo tường rất nhanh vang lên, cô đổ nước giặt quần áo và nước xả đồ làm mềm vào máng, trong khoảnh khắc đóng cửa máy giặt lại, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Tống Huy Dực vội vàng đi về phòng tắm gõ cửa: "Chân của anh bị thương còn tắm cái gì tắm? Lại muốn nhiễm trùng! Vết thương không thể đụng vào nước.
”
Không nhận được phản hồi, cô tăng thêm lực độ gõ cửa: "Có muốn em giúp anh không?"
“……”
Cô cắn răng một cái ấn xuống tay nắm cửa, chậm rãi đẩy ra cửa phòng tắm.
Nhiệt khí trút xuống tràn ra, hơi nước mờ mịt bốc lên tràn ngập ở giữa.
Tống Huy Dực lạch cạch một tiếng ấn xuống nút thông gió, cô dần dần thấy rõ Ngô Lạc cả người che kín bọt nước.
Cũng may người còn không tính là quá ngốc, chân trái của Ngô Lạc giẫm lên một cái ghế nhỏ Tống Huy Dực thường ngày ngâm mình dùng để đặt đồ đạc lên, đầu gối khuỵu xuống, nước vẫn chưa theo chảy đến chỗ bắp chân băng bó kỹ.
Tống Huy Dực cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng không khí rốt cuộc là càng ngày càng ẩm ướt, hơi nước rất dễ dàng thấm ướt băng gạc, cô thúc giục nói: "Anh muốn tắm thì nhanh lên.
”
Ngô Lạc ánh mắt bỗng nhiên dừng lại bất động, anh vẫn duy trì tư thế tắm vòi sen, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên thân thể của Tống Huy Dực.
Tống Huy Dực không nhận được đáp lại trong lòng hồ nghi, cô theo ánh mắt nóng rực kia cúi đầu nhìn xuống....
Ở trong xe là Ngô Lạc mặc quần áo cho cô, bởi vì anh tay chân quá vụng về cho nên dứt khoát lướt qua bước mặc nội y này, Tống Huy Dực vừa rồi không quan tâm mà xông vào, giọt nước bị vẩy ra sớm đã làm ướt quần