Tống Huy Dực mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang hôn cô, nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng mang theo khắc chế đau khổ, nhẹ nhàng hôn lên trên trán và mặt cô.
Lúc mở mắt ra, cô cũng không còn khốn đốn như trước, ngoại trừ thân thể đau nhức, tinh thần lại là khó có được tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể một chút.
“Anh đánh thức em sao?” Sáng sớm giọng nói Ngô Lạc khàn khàn: “5 giờ, anh phải đi rồi.”
Thân mình Tống Huy Dực rất mềm, thanh tuyến càng thêm mềm như bông: "Buổi trưa em muốn ăn cơm anh nấu..."
"Muốn ăn cái gì?" Ngô Lạc vốn đã đứng lên một lần nữa ngồi xổm xuống bên giường cô, cùng cô thì thầm: "Anh luyện xe xong liền mua thức ăn trở về.
”
“Em muốn ăn gà khoai sọ, bò xào khô ……” Tiếng nói chuyện của Tống Huy Dực càng ngày càng nhỏ, nói nói đôi mắt lại nhắm lại, lộ ra khuôn mặt ngủ ngọt ngào.
Ngô Lạc cúi đầu cười cười, mở cửa ra bước vào sáng sớm mùa đông còn mang sao đội nguyệt*.
* Nguyên văn: 披星戴月 pī xīnɡ dài yuè.
Hán việt: phi tinh đới nguyệt.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Tình |||||
Dịch nghĩa: Một nắng hai sương.
Dầm mưa dãi nắng.
Đi sớm về khuya.
Tảo tần sớm hôm.
Tống Huy Dực ngủ cái tự nhiên tỉnh, lúc tỉnh lại duỗi duỗi người, nằm ở trên giường sững sờ.
Ngô Lạc đi từ khi nào, cô hoàn toàn không nhớ rõ……
Thế nhưng, trong lòng mơ hồ cảm giác có cái gì đó không đúng, Tống Huy Dực có chút phân không rõ ảo giác cùng hiện thực, trong lúc do dự, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ngô Lạc: "Buổi trưa anh muốn đến nhà em nấu cơm sao? Em hình như lúc nằm mơ nói rằng em muốn ăn đồ ăn anh nấu.
’
Cô không xác định được khi nói chuyện người đối diện là Ngô Lạc thật hay là Ngô Lạc trong mộng.
Tống Huy Dực xốc chăn lên, dùng đôi chân dường như đã không còn là chân của mình run rẩy xuống giường rửa mặt, vừa nặn xong kem đánh răng, liền nhận được hồi âm.
‘ anh nghe được, một lát nữa sau khi kết thúc anh đi mua đồ ăn trở về nấu cơm.
’
Lời nói phía trước đều rất nghiêm trang, nhưng cuối cùng cư nhiên kèm theo một cái biểu tình mỉm cười.
Tống Huy Dực nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ ngoài cười nhưng trong không cười kia, mấy lần muốn hộc máu.
Nàng đặt bàn chải đánh răng xuống bắt đầu đánh chữ: ‘ về sau đừng phát cái biểu tình này.
’
Một lúc sau, cô lại gửi một câu: ‘ vậy anh thuận tiện mua chút áo mưa về.
’
Lời nói vừa gửi đi, Tống Huy Dực lại có chút hối hận, mua đồ ăn cùng mua bao vô luận nghĩ như thế nào cũng không được thuận tiện...!Quan trọng nhất chính là, bao cao su còn khá đắt tiền.
Tống Huy Dực miệng ngậm đầy bọt, cô tạm dừng bàn chải đánh răng điện, lại mở WeChat, cô dừng lại một lát trong cột số tiền chuyển khoản, nhập vài con số cuối cùng đều xóa bỏ.
‘ quên đi, đừng mua, anh không biết mua loại nào, để buổi chiều em đi mua.
’
Ngô Lạc hoàn toàn không nghe ra tầng ý tứ sâu xa uyển chuyển hơn, anh nói: "Anh biết mua loại nào, mua mỏng nhất không có bôi trơn là được.
’
Hô! Tống Huy Dực bị tác phong cách màn hình cũng không biết e lệ của anh làm cho giật mình kinh hãi, cô đang muốn cự tuyệt lần nữa, bỗng nhiên lại xông vào một cái tin nhắn.
Ngô Lạc: ‘ không cần bôi trơn là bởi vì em nước rất nhiều.
’
…………
Anh nói được quá đứng đắn, thật giống như là xuất phát từ góc độ học thuật mà thảo luận, Tống Huy Dực cảm thấy đầu óc mình đang vỡ ra.
*
11 giờ, khi Ngô Lạc xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà đã khôi phục “Chính phái” ngày xưa, anh mới vừa vào cửa liền đi thẳng vào phòng bếp, bộ dáng một khắc cũng đợi không được liền phải làm việc.
Tống Huy Dực đi theo ở phía sau, nhu nhu nói: “Có mệt không? Trước nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngô Lạc lấy đồ ăn ra phân loại, anh gấp không chờ nổi muốn xử lý nguyên liệu nấu ăn: "Mệt cái gì? Trước kia lúc ở bên trong mỗi ngày từ lúc bắt đầu mở mắt đã phải làm việc, vẫn luôn làm đến buổi tối.
”
Anh rất ít nói ra hai chữ “Ngục giam” kia, càng nhiều hơn gọi nó là “Bên trong”.
Tống Huy Dực hơi khó chịu, cô đứng ở bên cạnh nhìn Ngô Lạc bận rộn: “Vậy trước kia anh đều làm công việc gì?”
"Mấy năm đầu là làm quần áo" Ngô Lạc lấy ra một con cá, rất thuần thục xử lý nội tạng và vảy cá: "Mấy năm sau làm nhiều nhất là quấn từng sợi dây đồng như cọng tóc theo yêu cầu quấn quanh lên cột điện cực to bằng ngón tay cái, sau khi quấn xong lại cẩn thận bỏ đi đầu dây dư thừa.
"Anh nói được rất không cho là đúng: "Mỗi ngày chỉ có hoàn thành quy định bốn trăm cái, còn lại vượt qua mới là sẽ ấn theo số cái gửi tiền công đến tay mỗi người, rất nhiều người lúc mới làm xong khi ăn cơm tay run đến ngay cả đũa cũng cầm không vững, mắt không tốt cùng tay chân không nhanh nhẹn đều không được việc, cho nên chỉ có rất ít người có thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ nhận được tiền lương mười mấy tệ mỗi tháng.
”
Ngô Lạc nói xong lời cuối cùng có chút dương dương đắc ý, rất rõ ràng anh chính là một trong nhóm nhỏ người có thể vượt qua nhiệm vụ cơ bản.
Tống Huy Dực yên lặng dán mặt lên lưng anh bởi vì động tác mà phập phồng nhấp nhô, tầm mắt của cô lưu chuyển ở nửa người dưới của anh: "Hôm nay chân còn đau không? ”
”Không đau nữa.
“Ngô Lạc chậm lại động tác.
"Vậy anh có muốn hút thuốc không?" Em có thể đi mua cho anh." Tống Huy Dực nói: "Lần trước lúc anh giúp em làm chống thấm nước đã ở hút thuốc.
”
Ngô Lạc dừng một chút: "Anh không hút, sẽ hút chỉ là bởi vì lúc ở bên trong những người khác thường xuyên sẽ vì một điếu thuốc mà chen lấn vỡ đầu, anh quá tò mò cho nên lúc ấy thử một chút, sau đó cơ bản không hút nữa.
”
Ngô Lạc ở bồn rửa chén xử lý cá xong, quay đầu ngay tại muôn màu rực rỡ trước quầy bếp đụng vào khó khăn: "...!Em có thể trước tiên giới thiệu cho anh một chút những thứ này đều là cái gì sao? ”
Anh chỉ vào đầy bàn dụng cụ kỳ lạ cổ quái.
"Đây là máy cắt trứng em sử dụng khi em cần cắt trứng luộc khi làm bánh sandwich." Tống Huy Dực làm mẫu: "Anh xem, trứng gà đặt lên như vậy, lúc xuống dưới tự động biến thành rất nhiều miếng.
”
"Còn những thứ này thì sao?"
"Đây là thần khí xắt rau, máy xay thịt, giá để ráo nước, máy ép tỏi, máy tách lòng đỏ trứng gà, máy bóc ngô, máy ép viên, khay đồ ăn sống, tấm ngăn hoa nhỏ dùng để hấp rau, cân điện tử cho gia vị, còn có miếng kim loại bảo vệ tay khi cắt rau cắt đến chỗ cuối cùng có thể dán lên nguyên liệu nấu ăn đè lại miếng kim loại ngăn ngừa tay bị cắt." Tống Huy Dực nói.
"..." Ngô Lạc hít sâu một hơi: "Đem những thứ đồ lung tung này của em cất đi, lấy cái thớt với dao phay cho anh là được.
"
Tống Huy Dực à một tiếng, một đường chạy chậm đến bên kia phòng bếp, ở trước mấy cái thớt màu sắc và kích cỡ khác nhau hỏi anh: "Anh muốn cắt thịt sống hay là rau dưa hay vẫn là thức ăn nấu chín?" ”
Trên một chồng thớt, chỗ mặt bên mỗi một cái đều dán một cái nhãn nhỏ ghi rõ công dụng, Ngô Lạc đi qua, tiện tay cầm cái lớn nhất, bắt đầu xắt rau.
Động tác khi anh xắt rau nhanh mà lưu loát, ngón tay trái nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh,