Ngô Lạc chìm đắm trong một cái vực sâu tựa như ảo mộng, vực sâu kia không ngừng túm anh đi xuống, tại lúc anh cơ hồ trầm luân lại đem anh vứt lên cao cao, tựa hồ như thế nào cũng không đủ.
Tống Huy Dực đem côn thịt nóng rực kia táp đến say sưa rung động, hai tay của cô qua lại khẽ vuốt dưới đáy côn thịt và hai cái tinh hoàn, khi thì nâng lên nhào nặn, khi thì dịu dàng vuốt ve.
Lúc côn thịt từ trong miệng cô rời đi, cô theo bản năng há miệng đuổi theo cho đến khi bị người vớt lên.
Ngô Lạc gấp không thể đợi hôn lên môi cô, hạ thể mượt mà xuyên vào trong cơ thể cô.
Tống Huy Dực bị tư vị lấp đầy này làm cho không ngừng run rẩy, cô há miệng thở hổn hển, nhưng hô hấp lại rất nhanh bị Ngô Lạc liếm mút nuốt vào,cảm thấy mất hồn đạt đến cực điểm.
Ngô Lạc ở trong mùa đông rét lạnh mà nóng đến sắp bốc cháy, dục vọng kêu gào tán loạn trong thân thể của anh sau khi cắm vào cũng không có được trấn định giải tỏa, ngược lại khát vọng càng nhiều.
Anh vội vàng thọc vào rút ra, ý đồ an ủi dục hỏa bình ổn nội tâm xao động bất an trong anh.
Hai chân Tống Huy Dực bị nâng lên cao, Ngô Lạc nheo mắt lại, ở nơi giao hợp lưu loát dâm mỹ thông thuận trừu động lên, mỗi một lần đều đâm đến sâu nhất, đem tất cả phản ứng tựa như thống khổ tựa như giãy dụa của cô đều thu hết vào đáy mắt.
“A…… Anh nhẹ chút…… Chậm một chút……” Tống Huy Dực bị anh đâm cho lạc giọng, lời nói ra thay vì nói là xin tha, càng giống như là mời, như là khiêu khích.
Ngô Lạc đem chân cô hoàn toàn gấp lại, dùng chỗ ướt át của quy đầu tẩm ướt bên dưới của cô để giảm bớt cảm giác xé rách bởi vì thân thể gập lại mà có thể mang đến.
Lúc lại cắm vào, là so với vừa rồi càng hung ác xâm nhập thọc vào rút ra.
Trong tiểu huyệt, thịt non màu hồng phấn bị lật ra đến, như ẩn như hiện, cửa động bị căng ra rất lớn, tận lực thừa nhận cự vật không thể tưởng tượng này xâm phạm.
Khả năng thích ứng của âm đạo nhỏ hẹp cực mạnh, trong khi hung hăng hấp thụ lấy côn thịt đồng thời cũng ở mở rộng ôm ấp, nghênh đón nó đã đến.
Ngô Lạc bị sào huyệt ẩm ướt ấm áp kia làm cho muốn điên cuồng, xoắn đến cơ hồ trút xuống, anh tăng thêm tốc độ, ở bên trong mạnh mẽ đâm tới, đảo đến long trời lở đất.
Tống Huy Dực kêu đến giọng nói đều sắp khàn, nước mắt của cô bởi vì phản ứng sinh lý tràn đầy toàn bộ mặt, tiếng rên rỉ dần dần biến thành khóc nức nở, cảm giác tê dại dưới thân tầng tầng lớp lớp, cô nhịn không được muốn xoắn chặt, muốn dùng sức, nhưng mỗi một lần đấu tranh nhỏ bé lại sẽ nghênh đón mưa rào càng mãnh liệt hơn.
Cô lần lượt sắp chạm đến cái chốt mở kia, nhưng Ngô Lạc luôn có thể ở thời khắc mấu chốt rời khỏi một chút, hoặc là thả chậm tiết tấu, bức cho cô cắn chặt răng, run cầm cập.
Ngô Lạc vui sướng khi thấy cô cầu mình, có lẽ còn mang theo điểm trả thù, anh cố nén xúc động của mình, hít sâu một hơi, đem dương vật lấy ra cọ xát ở miệng huyệt ướt át, rũ mắt xem cô: “Em có thích anh đối với em như vậy không?”
“Thích…… A……”
Lời vừa nói ra miệng, Ngô Lạc liền tễ tiến vào, đi vào vừa nhanh vừa sâu, giọng nói của Tống Huy Dực theo đó thay đổi, cuối cùng biến thành từng trận yêu kiều rên rỉ.
“Anh để cho em tới rồi được không?” Trong mắt Tống Huy Dực chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu đáng thương vô cùng mà liếc anh một cái, lại rất nhanh rũ xuống: “Xin anh……”
Ngô Lạc cúi đầu mút nước mắt của nàng, duy trì tư thế hạ thân tương liên, ôm người lên, rớt từng người.
Ngô Lạc cúi đầu mút đi nước mắt của cô, duy trì tư thế hạ thân tương liên, bế người lên, rồi cùng thả xuống.
Tống Huy Dực biến thành ngồi ở trên người anh, mặt anh chôn sâu vào trong cặp vú mềm mại của cô: “Em động một lát.”
Cô đã sớm nhẫn nại ngứa ngáy, lúc này dựa vào cảm giác trên dưới phập phồng điên cuồng chuyển động, cuối cùng cũng tạm thời giảm bớt một chút, nhưng luôn cảm thấy cách những gì anh làm còn kém rất xa.
Tống Huy Dực chậm rãi cảm thụ côn thịt ở trong thân thể cô nghiền nát trằn trọc, nhích tới nhích lui, sướng là sướng, còn là không đủ.
Cô mệt đến mồ hôi thơm đầm đìa, hai tay vô lực khoanh lại cổ anh, nhẹ thở hỗn hễn nói: “Mệt quá……”
Ngô Lạc nhẹ nhàng gặm cắn đầu vú của cô, trầm thấp cười lên: “Em mới động bao lâu.”
Tống Huy Dực đơn giản bất động, mặc cho nước mật róc rách từ tiểu huyệt nhỏ xuống chảy ra, cô nhẹ nhàng kẹp lấy gốc đùi, quả nhiên nghe thấy Ngô Lạc hít vào một hơi.
Tống Huy Dực có chút đắc ý, cô nằm bên tai anh, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt liếm láp vành tai anh.
Ngô Lạc rất nhanh chịu không nổi, một đoạn thời gian rất dài tới nay, trong lòng anh đều tuân theo một cái nguyên tắc, đó chính là mỗi lần làm tình nhất định phải lấy Tống Huy Dực cao trào vì mục tiêu, cho nên khi bị kẹp đến dục tiên dục tử, anh quyết không thể chịu đựng chỉ một mình anh lao tới cực lạc.
Tống Huy Dực cảm thấy mỹ mãn bị đè dưới thân lần nữa, Ngô Lạc ở trong thân thể của cô vọt tới vừa nhanh vừa tàn nhẫn, anh giống như là muốn phát tiết, mỗi một cái đều hướng về phía hoa tâm đánh tới thật sâu, trong lúc ý loạn tình mê, anh cúi đầu ở trên ngực cô nặng nề liếm mút, cho đến khi lưu lại vệt đỏ, mới lại vừa lòng ngẩng đầu lên, thẳng đến khi Tống Huy Dực hoàn toàn luân hãm trong tình dục, thân thể cô bắt đầu kịch liệt run rẩy, cảm giác tê dại dày đặc hướng khắp người tán loạn.
Đại não Tống Huy Dực trống rỗng, vạn vật trên thế gian đều ở khoái cảm vọt tới một cái chớp mắt biến mất hầu như không còn.
Cô căn bản không cách nào ức chế tiếng kêu cùng động tác của mình, mỗi một tấc cơ bắp trên thân thể đều bị khoái cảm co rút chôn vùi đến không dừng lại được.
Ngô Lạc thấy cô như ném đi linh hồn nhỏ bé, sau khi chính mình bắn ra anh ôm lấy mặt cô, hôn lên đôi mắt đã mất đi tiêu cự kia.
*
Tống Huy Dực khát đến muốn mệnh, thời gian dài hô hấp và rên rỉ khiến cổ họng cô khô khốc không chịu nổi, sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên của cô chính là muốn uống nước.
Ngô Lạc hiển nhiên đã dự liệu đến, anh đem nước đưa qua, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, nếu không phải huyết mạch trên thân thể phẫn trương bừng bừng phấn chấn, côn thịt còn chưa hoàn toàn tiêu đi xuống, anh thoạt nhìn thật sự như là bình thường mới mở họp xong.
Trên thân thể Tống Huy Dực ửng hồng còn chưa phai đi, cô cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy dấu hôn hằn sâu trên ngực.
Trước kia Ngô Lạc chưa bao giờ lưu lại ấn ký trên người cô, đây cũng là lần đầu tiên.
Ngô Lạc nhặt quần áo rơi lung tung trên mặt đất lên, anh từ trong tủ lấy quần áo của mình ra, một bên mặc vừa nói: "Anh mang quần áo của em đi giặt, sáng mai là có thể mặc rồi.
”
"Đừng giặt nữa", Giọng Tống Huy Dực mềm vô cùng: "Muộn như vậy rồi, tiếng máy giặt sẽ đánh thức người khác.
”
“Anh không giặt bằng máy giặt,” Ngô Lạc nói: “ Máy giặt