Tống Huy Dực có chút mờ mịt khi tỉnh lại trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cô rất nhanh phản ứng lại đây là nhà của Ngô Lạc, cô mềm nhũn trở mình, định giảm xóc trong chốc lát lại rời giường, bỗng nhiên, trong tay sờ đến một thân thể ấm áp, cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Ngô Lạc đang nằm ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cô.
Tống Huy Dực xoa xoa đôi mắt: "Anh đây là không đi bán điểm tâm sáng sao?"
"Đi rồi, bán xong đã trở lại." Ngô Lạc đặt tay lên làn da trơn bóng trơn trượt của cô, thỏa mãn vuốt ve, không có nửa điểm ý tứ muốn rời giường.
Đầu Tống Huy Dực đang chống vào cằm Ngô Lạc, cô hôn lên ngực anh, lông mi thật dài theo đôi mắt khép mở nhẹ nhàng quét ở trên cổ anh.
Ngô Lạc bị ngứa đến rụt lại về phía sau, rồi lại nhanh chóng dán lên ôm chặt cô, nhắm mắt lại nói: "Cho em mang về cơm sáng, còn mua bàn chải đánh răng."
Hai người lại nị oai trong chốc lát, Tống Huy Dực lười biếng dùng môi xẹt qua làn da anh: "Hôm nay em lên một ngày khóa nữa là phóng nghỉ đông.
"
Ngô Lạc vây quanh tay cô quả nhiên nới lỏng: "Vậy em mau rời giường, còn phải về nhà thay quần áo."
Anh nói lên liền lên, không mang theo một tia ậm ờ, Tống Huy Dực mất đi ấm áp vây quanh cũng không còn hứng thú lưu luyến ổ chăn nữa.
Ngô Lạc ngồi ở một bên nhìn cô bắt đầu động tác mặc quần áo giống như mở ra tốc độ siêu chậm, không khỏi có chút kinh ngạc cảm thán, anh dứt khoát tự mình nhúng tay, thành thạo giúp cô mặc xong quần áo.
Sau khi Tống Huy Dực độc lập bước đi, động tác của cô vẫn như cũ chậm chạp như rùa bò, đương lúc cô rốt cục run run rẩy rẩy đứng vững, Ngô Lạc lo lắng hỏi: "Em có thể được không?" "
"Hình như không quá được, tối hôm qua cao trào quá nhiều lần, chân hoàn toàn phế đi." Tống Huy Dực vẻ mặt đưa đám, càng làm cho cô không quen chính là, tuy rằng mặc quần, nhưng không mặc quần lót chuyên này luôn làm cho cô cảm giác nửa người dưới giống như có gió thổi qua, thẳng thổi đến cô lạnh buốt.
Tống Huy Dực được Ngô Lạc dìu đi ra cửa, cô vừa mới xác định chính mình ăn mặc căn bản nhìn không ra manh mối, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Bình ngồi ở trên sô pha, trước mặt bày máy tính, ánh mắt nhìn hai người bọn họ tràn ngập ý vị thâm trường.
Tống Huy Dực hậu tri hậu giác mà nhớ tới tối hôm qua mình có bao nhiêu có thể kêu, cô cố nén hai chân đau nhức, tận lực đi được tự nhiên nhanh chóng, chờ đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại mới hiện ra nguyên hình.
Lúc Ngô Lạc lái xe vẫn nhịn không được cười cô, anh liếc mắt nhìn Tống Huy Dực ngồi ở ghế phụ: "Việc này ở thuê nhà chung thật sự rất bình thường, em đừng có áp lực gì khác.
"
"Nói cách khác trước kia anh cũng thường xuyên nghe thấy người khác ở bên cạnh kêu?"
Ngô Lạc từ chối cho ý kiến, hai tay khớp xương rõ ràng chuyển động vô lăng, quẹo vào bãi đỗ xe: "Chỉ cần mua thêm vài cái nút bịt tai thì tốt rồi."
Anh muốn đỡ Tống Huy Dực lên lầu, nhưng đương sự người thế nào cũng nghĩ không ra mình không phải chỉ là [email protected] tình thôi sao, như thế nào lại biến thành nhân sĩ thương tàn, Tống Huy Dực hất tay anh ra, chính là không cần anh đỡ.
Ngô Lạc nói: "Vậy buổi chiều anh mua thức ăn về nấu cơm, cho em chúc mừng được nghỉ em thấy sao? "
"Được," Tống Huy Dực thần sắc có chút ngưng trọng: "Em có thể về tương đối muộn, anh có thể trở về trước.
"
Ngô Lạc không phát giác những lời này có chỗ nào không ổn, chờ anh vào phòng khách phát hiện Tống Huy Dực còn đứng ở ngoài cửa: "Làm sao vậy?"
"Anh lại đây, " Dường như cuối cùng hạ quyết tâm, Tống Huy Dực nhiệt tình gọi anh, đưa anh đến trước cửa, cô ngồi xổm người trước khóa mật mã mân mê một hồi, cuối cùng quay người lại: "Anh ghi lại dấu vân tay của anh vào đi.
"
......
Nếu như nói đi trên mặt đất bằng phẳng còn có thể tận lực đi không khác gì bình thường, như vậy xuống thang lầu quả thực chính là tra tấn, Tống Huy Dực vịn lan can, run hai chân từng bậc từng bậc từng bước di chuyển xuống.
Kỷ Thiến lúc trông thấy cô thì hắc hắc cười lên: "Cô đây là xảy ra chuyện gì?"
"Ngày hôm qua đi phòng thể thao tập thể hình." Tống Huy Dực lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Kỷ Thiến cũng không vội vàng đi, mà là ở giữa cầu thang bắt chuyện với cô, cô thần thần bí bí hạ giọng: "Cô nghe nói chưa? Phùng Tranh Nhiên ở trong lớp nói lung tung, bị cô Vương gọi đi.
"
Tống Huy Dực không rõ cậu bé bị giáo dục cùng mình có quan hệ gì, nhưng nếu Kỷ Thiến đã nói như vậy, lại hiển nhiên là cùng mình có quan hệ, cô ẩn ẩn có dự cảm không tốt: "Cậu bé nói gì vậy? "
Vì cho thấy mình là đứng về phía Tống Huy Dực, Kỷ Thiến giản lược nói tóm tắt biểu đạt sự khinh thường của mình đối với Phùng Nguyên: "Còn không phải là ba của nó, phỏng chừng là hỏi nó nếu để cô làm mẹ của nó thì có được không, kết quả đứa nhỏ liền coi như thật, còn ở khắp nơi nói với bạn học."
Tống Huy Dực hai mắt tối sầm lại, cảm thấy mình thật đúng là tai bay vạ gió, cô ổn định thân mình, không để ý đến Kỷ Thiến còn đang phát biểu "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga" diễn thuyết, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của cô Vương.
Cô Vương tuổi tác tuy lớn, nhưng hai mắt ẩn sau một cặp kính lão vẫn như cũ nhiếp người, bà nhìn thoáng qua Tống Huy Dực vội vàng chạy tới, lời nói rõ ràng là nói cho cô nghe, lại ngượng ngùng xách người ra đơn độc phê bình, nhưng trong lòng lại thật sự nghẹn lời nói, không phun không thoải mái, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi mở miệng với một đám giáo viên trẻ trong văn phòng: "Chúng ta làm giáo viên, nhưng ngàn vạn lần phải nắm chắc chừng mực giao tiếp với phụ huynh học sinh, mặc kệ tình trạng hôn nhân của đối phương như thế nào, tai tiếng quá nhiều tóm lại ảnh hưởng không tốt, uy tín của chúng ta trong mắt học sinh cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
"
Tống Huy Dực đón lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, kéo Phùng Tranh Nhiên vừa mới tiếp nhận giáo dục xong ra, cuối cùng mang theo người dừng ở một góc nhỏ: "Tranh Nhiên, cô Tống biết em không phải cố ý, nhưng là về sau loại lời này em tuyệt đối đừng nói lung tung.
"
Tống Huy Dực có chút sốt ruột, cô ôm tâm tình muốn nhanh chóng giải