Cũng phải mười mấy năm rồi Lý Kinh Trọc chưa từng bị ai đánh, một cái tát kia khiến anh phản ứng không kịp, thầm nghĩ không biết chuyện tày trời đến mức nào mới đáng giá để cha mình ra tay như thế.
Cha Lý đánh xong đã hơi áy náy, nhưng thấy bộ dạng Lý Kinh Trọc không có vẻ gì là hối lỗi, trong lòng lại bùng lửa giận.
Ông nói: "Vẫn chưa hiểu vì sao ba đánh mày? Còn chờ người báo cáo tường tận cho mày nghe? Một thôn, một trấn, một huyện, mày nghĩ nó bao lớn? Toàn bộ đều là người quen.
Xe cấp cứu hú còi inh ỏi kinh động hết làng trên xóm dưới, sáng sớm người ta gọi cho ông nội nói xe cứu thương chở người từ trong nhà chúng ta đi ra, dưới đất thì đầy máu me hỗn độn.
Ba gọi điện cho mày, tắt máy.
Ông mày bà mày sốt ruột đến mức không ăn được cơm, cả nhà chạy xuống bệnh viện huyện lại không thấy tăm hơi đâu, hỏi thăm nửa ngày mới biết tin mày đi theo mấy thằng du côn vào bệnh viện, rồi làm xét nghiệm, rồi mua thuốc.
Mấy hôm nay mày có biết cả nhà khổ sở thế nào không, có biết bao nhiêu người đi tìm mày rồi không."
Lý Kinh Trọc muốn giải thích, cha Lý lại ngắt lời: "Thôi không cần nói, kể những chuyện đã xảy ra cũng vô nghĩa, ba chỉ muốn nghe chuyện sau này.
Bây giờ vào trong, nói cho cả nhà nghe sắp tới mày tính toán làm gì, thế thôi."
Lý Kinh Trọc quay đầu, ánh mắt chạm phải đôi môi, sống mũi, sau đó là đôi mắt Liễu Tức Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Kinh Trọc chỉ có thể nói "Chờ em một chút", những điều khác không nói được đành cất chứa vào trong ánh mắt.
Liễu Tức Phong muốn mở miệng nhưng rốt cuộc không nói gì, hắn muốn bước lên, nhưng cuối cùng cũng không bước nữa.
Hắn sợ chọc cha Lý giận thêm, khiến Lý Kinh Trọc càng phải chịu khổ, hắn cũng hiểu rõ ánh mắt của anh, vì thế yên lặng rời khỏi nhà chính, ra cửa đứng chờ dưới ánh nắng hè chói chang.
Ở mấy thời điểm thế này, người ngoài dù sao cũng chỉ có thể đứng bên ngoài.
Lý Kinh Trọc đi vào phòng khách nhỏ, chỉ vừa hé cửa đã thấy mẹ mình ngồi đối diện nhìn ra.
Bà gầy đến thoát tướng, đến mức dường như còn không mặc vừa bộ quần áo ngày thường hay mặc.
Lý Kinh Trọc chưa gọi được một tiếng mẹ, bà Lý đã đứng lên, khóe mắt ướt át.
Ngay sau đó ông bà nội anh cũng đứng lên, dường như lưng bọn họ cũng bị còng xuống giống cha, mãi mãi thấp bé đi không còn được như xưa nữa.
Bà nội chảy ra hàng nước mắt cả đời bà chưa từng khóc vì bản thân mình, những giọt lệ dù đè nén bên trong hay trào ra ngoài đều nóng rẫy, nóng đến mức làm Lý Kinh Trọc bừng tỉnh.
Đó là hiện thực, hiện thực nhất định phải đối mặt sau khi bước chân xuống núi.
Hiện thực nóng bỏng sôi trào, nhưng vẫn phải đưa hai tay ra tiếp nhận.
Giữa sức nóng này, anh nhận thức rõ ràng rằng mình đã sai.
Nếu cái tát của cha là bởi vì con đường anh chọn, vì cứu người nên để bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định anh sẽ không phục.
Nhưng hiện tại, anh đã hiểu, mình quả thật nên ăn cái tát đó.
"Cháu trai à..." Bà nội lau quệt lung tung nước mắt trên mặt, run rẩy đi từng bước, gương mặt nhợt nhạt mệt mỏi ngẩng lên nhìn anh, "Trong nồi có cơm đấy, để bà hâm cho mà ăn nhớ?"
Sống mũi Lý Kinh Trọc tê xót một trận, không biết nên đáp lại thế nào.
Đến gần hơn, bà lão mới trông thấy rõ năm dấu bàn tay hằn trên mặt anh, vội vã hỏi: "Ai đánh cháu thế này?"
Bà Lý cũng chú ý đến vệt đỏ mới tinh kia, không cần hỏi đã biết là ai đánh, tuy hốc mắt còn hồng nhưng ngữ khí cứng rắn hỏi cha Lý: "Ông đánh nó làm gì? Trách tôi không sinh được cho ông một đứa ngoan hơn giỏi hơn hay sao?"
Sắc mặt cha Lý thay đổi mấy lần, đuôi mày, khóe mắt, khóe môi đều nhăn nhúm khó tả, sau một lúc lâu mới thở dài: "Anh không có ý đó."
Được bà nội và mẹ che chở, Lý Kinh Trọc càng áy náy hơn, vội vàng xin lỗi nhận sai, lại kể giản lược những gì đã xảy ra vào hôm Trung Nguyên.
Trong phiên bản tường thuật này không có nguyên nhân Tào Sâm Nham tìm đến, cũng không có chi tiết chấn động nào, hết thảy gần như chỉ là anh cố gắng cứu giúp một bệnh nhân.
Anh nỗ lực không đề cập đến Liễu Tức Phong, cũng nỗ lực không nhắc đến nguy cơ mình nhiễm AIDS.
Lúc kể đến khoảng thời gian mất tích mấy ngày, anh chỉ giải thích ngày đó phát hiện ra máu bệnh nhân có khả năng lây bệnh, tâm tình không tốt nên lên núi giải sầu, vốn không muốn làm gia đình lo lắng, không ngờ ngược lại khiến mọi người phải lo thêm.
Kể đến cuối, vì muốn cho người nhà an tâm nên còn đảm bảo sau khi uống thuốc điều trị sẽ không có vấn đề gì, mọi chuyện đều như trước.
Bà nội nghe xong, thấp giọng nói về nhà là tốt rồi, không sao là tốt rồi, sau đó lập tức muốn đi hâm trà nước cơm canh cho Lý Kinh Trọc ăn cứ như đó là việc quan trọng nhất trên đời.
Cha Lý vốn muốn hỏi dự định sau này của anh, nhưng liếc thấy mẹ mình có vẻ không nhận thêm nổi đả kích nào nữa, thế là đành thôi.
"Đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, mọi người nghỉ ngơi cả đi thôi.
Những chuyện khác," Bà Lý nhìn lướt qua những vật dụng trong phòng không hề thuộc về gia đình mình, "Sau này nói tiếp.
Bình an trở về là quan trọng nhất, chuyện khác từ từ rồi nói.
Để con đi gọi điện thoại thông báo chúng ta tìm thấy thằng bé rồi."
Hai người sống cùng nhau đương nhiên sẽ để lại dấu vết, Lý Kinh Trọc cũng không biết chuyện của mình và Liễu Tức Phong bị người nhà nhận ra đến mức độ nào, nhưng nếu mẹ đã không muốn đề cập thì nghĩa là bây giờ không phải thời cơ tốt, anh cũng không định tùy tiện mở miệng.
Lý Kinh Trọc lại xin lỗi lần nữa, mời người lớn trong nhà đi nghỉ ngơi rồi ra ngoài, nhưng tay anh vừa đặt lên nắm cửa, bất chợt cảm thấy hõm đầu gối mình nhói lên một cái.
Sau lưng đều là người nhà, một kích này Lý Kinh Trọc hoàn toàn không thể phòng bị, đầu gối lập tức đau đến quỳ xuống đất.
Anh quay đầu lại, trông thấy ông nội suốt từ đầu buổi đến giờ không nói một lời đang giơ gậy chống lên, môi và râu cùng run rẩy, lạnh lùng nói: "Tiền đồ của mày đâu, coi người nhà này là đồ