Bọn người của Châu Dĩnh vừa kéo nhau đi vừa thầm thì, tỏ ra bất ngờ trước thái độ của Trương Trí Khải. Trước giờ Thiệu Tuyên luôn là đối tượng trêu ghẹo, nhục mạ của cả khoa, một phần vì tính cách trầm lặng ít nói của anh, một phần vì cuộc hôn nhân đũa lệch của anh với bác sĩ Tôn xinh đẹp của khoa. Ai ai cũng biết Trưởng khoa Trương trước đây có một thời gian dài theo đuổi Tôn Phỉ Phỉ nên sau khi cô quyết định kết hôn với Thiệu Tuyên thì anh trở thành người Trương Trí Khải ghét nhất, luôn kiếm cớ trút giận, hơn nữa còn giao cho rất nhiều công việc không tên để anh không bao giờ ngơi tay.“Sao bây giờ Trưởng khoa Trương lại đứng ra bênh vực Thiệu Tuyên nhỉ, mặt trời mọc đằng tây à? Cậu có hiểu chuyện gì đang xảy ra không Hứa Minh?”, Châu Dĩnh vẫn không dứt khỏi suy nghĩ về thái độ lạ lùng của Trương Trí Khải.“Ai mà biết ông ta chứ, mặc kệ đi!”, Hứa Minh bực bội trả lời. Sau khi thỏa mãn vì Thiệu Tuyên bị cho đuổi việc thì anh ta lại lo lắng gánh nặng công việc dồn lên vai mình nhiều hơn.Trương Trí Khải áy náy nhìn Thiệu Tuyên.“Để tôi hỏi thử xem những đồng nghiệp khác của tôi ở bệnh việc khác, có gì tôi sẽ báo cậu!”“Anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi đâu, dù sao đây cũng là do tôi vượt cấp làm liều. Chuyện này cũng không thể trách bên bệnh viện được!”“Ừ, thôi cậu cứ thu dọn đồ đạc đi!”Từ ngoài hành lang phòng bệnh có tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Tôn Phỉ Phỉ hớt hải lao vào phòng, xem ra cô ta đã phong thanh nghe được chuyện anh bị cho nghỉ việc rồi!Bốp.Một cú tát như trời giáng khiến má của Thiệu Tuyên đau rát, Tôn Phỉ Phỉ mặt mũi sưng sỉa đóng sầm cửa lại đưa tay hất đổ tất cả đồ đạc trên bàn xuống một cách giận dữ, lớn tiếng mắng người.“Anh đúng là đồ ngu ngốc vô dụng, tưởng mình có thể trở thành thần y gì hay sao, giờ thành trò cười cho cả cái bệnh viện này. Tôi còn có mặt mũi nào mà gặp ai nữa hả, những tưởng anh chỉ làm một y tá quèn ngày qua ngày cũng đủ nhục nhã lắm rồi, không ngờ lại có ngày hôm nay. Bị tống cổ ra khỏi bệnh viện thì mau về gom đồ đạc cuốn xéo ra khỏi nhà tôi ngay! Không thể nào chịu nổi bộ mặt ăn hại này của anh nữa”“Được!”, Thiệu Tuyên khẽ cười. Rốt cục cô ta cũng đã lộ ra bộ mặt thật của mình.“Còn cười được, đúng là thứ mặt dày vô sỉ!”Thiệu Tuyên chẳng mảy may quan tâm đến thái độ phách lối của Tôn Phỉ Phỉ, vẫn tiếp tục thu gom đồ đạc, lạnh lẽo hỏi.“Vết cắt cổ tay trên tay tôi có chút không bình thường, cơ thể cũng còn phản ứng do tác dụng với thuốc mê. Tôi nghĩ là cô biết ai đã ra tay với tôi đúng không? Hay chính là cô?”Tôn Phỉ Phỉ mặt tái đi, lắp bắp không ra tiếng.