“Cái gì, cậu ăn ‘gan hùm mật gấu’ hay sao mà dám trước mặt mọi người huênh hoang như vậy? Chỉ là một y tá quèn mà dám đứng ra phẫu thuật sao? Ngay cả bác sĩ đầu ngành còn không có tự tin như thế”, dù cho Thiệu Tuyên vừa mới xông đến bảo vệ cho ông ta nhưng Trưởng khoa Trương lại không hề cảm kích mà còn lên mặt mỉa mai anh.Thiệu Tuyên bất chấp việc bị Trưởng khoa Trương cười cợt, những đồng nghiệp khác tụm năm tụm bảy xầm xì bàn tán vẫn không hề nao núng, anh đưa mắt kiên định nhìn Phương Quốc Vinh.“Thời gian là vàng ngọc, nếu như ông còn chần chừ không quyết thì Phương tiểu thư sẽ khó lòng qua khỏi?”Tôn Phỉ Phỉ thấy chồng mình nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của Phương Bình thì vô cùng kinh ngạc. Tuy Tôn Phỉ Phỉ không biết tại sao Thiệu Tuyên lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy nhưng cô tỏ ra sợ hãi khi trải qua một trận “thập tử nhất sinh” đã khiến cho Thiệu Tuyên thay đổi như biến thành một con người khác.Phương Quốc Vinh chưa gặp qua Thiệu Tuyên bao giờ nhưng nghe nói anh chỉ là một y tá nên trong lòng cũng rất do dự. Đột nhiên điện thoại của ông ta reo vang, trong đáy mắt của Phương Quốc Vinh có mấy phần vui mừng khi nhìn thấy tên người gọi đến. Vợ của ông sau khi nghe báo con gái gặp nạn liền nhờ người quen giới thiệu một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất trong thành phố đến phẫu thuật cho con – Bác sĩ Hàn Sĩ Đình.“Vâng, bác sĩ Hàn phải không ạ? Con gái tôi đang gặp nguy kịch, làm ơn hãy đến ngay!”Phương Quốc Vinh vừa vui mừng trong chốc lát thì mặt đã thất thần trở lại, ông cụp mắt xuống rầu rĩ nhìn chiếc đồng hồ trên tay.“Sao, phải một tiếng nữa mới đến được! Nếu thế thì con gái tôi phải làm thế nào?”Đúng lúc đó, một người mặc trang phục bảo vệ vẫn còn lấm tấm mấy vệt máu trên mặt từ phía đám đông hối hả bước về phía Phương Quốc Vinh, giọng đứt quãng xen lẫn hơi thở hổn hển nói không ra hơi chỉ tay vào Thiệu Tuyên.“Ông chủ, xin hãy để anh ta cứu Tiểu thư. Ban đầu khi Tiểu thư vừa nhập viện anh ta đã chẩn đoán rất chính xác tình trạng của Tiểu thư, nhưng do bác sĩ Trương đây cứ bày vẽ thủ tục nhiêu khê mới chậm trễ cấp cứu cho Tiểu thế này!”Ánh mắt của Phương Quốc Vinh vừa lạnh lẽo vừa căm phẫn nhìn sang Trưởng khoa Trương, sau đó nhìn sang Thiệu Tuyên cất tiếng, nửa như cầu xin nửa như đe dọa.“Sống chết của con gái tôi trông cậy cả vào anh. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó thì đừng trách tôi độc ác! Mau làm phẫu thuật đi.”Thiệu Tuyên lạnh nhạt gật đầu, anh điềm tĩnh quay sang Trưởng khoa Trương lúc này trơ ra như phỗng.“Trưởng khoa Trương, vui lòng giúp tôi chuẩn bị phòng phẫu thuật! Cảm ơn anh”.Trưởng khoa Trương