Thiệu Tuyên sáng sớm thức dậy vẫn không nhìn thấy Tôn Phỉ Phỉ đâu nhưng cũng không mấy để tâm, ngoại trừ thân thể này thì anh chẳng có chút gì liên quan đến y tá Thiệu trước đây cả. Hôm qua, sau khi xong việc thì anh bắt xe buýt về nhà, không rõ mọi ngày phương tiện đi lại của y tá Thiệu này là gì, nhưng vô tình nhìn thấy sát trong vách tường có một chiếc xe đạp hen gỉ, có vẻ như từ lâu lắm không có người sử dụng. Thiệu Tuyên chợt nảy ra một ý, anh muốn tận dụng chiếc xe này làm phương tiện đi lại, xe buýt cũng khá bất tiện nếu như phải tăng ca về muộn.Anh vừa dắt xe ra khỏi cửa thì gặp ngay mẹ vợ - Tần Khanh, bà ta nhìn anh với ánh mắt tọc mạch.“Này, con gái tôi đâu? Sáng sớm cậu có chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó không đấy?”Thiệu Tuyên kinh ngạc. Chồng còn phải nấu đồ ăn sáng cho vợ ư, trong khi cô ta mất tăm mất tích anh chẳng biết cô ta ở đâu, thật nực cười!“Từ tối qua con đã không thấy Phỉ Phỉ trở về nhà, cũng không thấy gọi điện thoại!”“Cậu làm chồng cái kiểu gì đấy hả,vợ ở đâu mà cũng chẳng quan tâm, nhỡ đâu nó bị gì thì sao. Từ chỗ ở đến cái ăn, cái mặt đều là tiền của con gái tôi! Đúng là kẻ ăn nhờ ở đậu mặt dày không biết điều!”Thiệu Tuyên nhìn thẳng vào ánh mắt hằn học của Tần Khanh, anh tĩnh lặng như nước cười như không cười.“Con gái cưng của mẹ qua đêm ở đâu, cùng với ai thì làm sao kẻ ăn nhờ ở đậu như con có thể quản được chứ! Xin phép mẹ, con đi làm đây, muộn rồi!”Tần Khanh ngớ người ra. Thiệu Tuyên – đứa con rể vô dụng chưa bao giờ cãi lời lần thứ hai đã hắt nước lạnh vào mặt bà, dám mỉa mai con gái cưng của bà là đứa hư hỏng ư!“Thiệu Tuyên, cậu mau đứng lại đó cho tôi!”Mặc kệ tiếng gào thét đuổi theo ráo riết sau lưng Thiệu Tuyên vẫn bình tĩnh như không đạp xe đi. Lời ban nãy vì quá tức giận mà buộc miệng thốt ra bây giờ lại khiến cho anh có chút cân nhắc, Tôn Phỉ Phỉ có vẻ như không phải lần đầu qua đêm bên ngoài, mẹ cô ta chắc hẳn cũng biết thế nên sáng sớm mới tìm đến tận nơi thăm dò.Những đồng nghiệp ở bệnh viện vừa nhìn thấy Thiệu Tuyên bước vào đều xì xầm rồi nhanh chóng lảng đi, sau chuyện kinh thiên động địa mà anh gây ra ngày hôm qua thì tốt hơn hết là không nên dính vào để tránh liên lụy thì hơn.Thiệu Tuyên ngồi đến gần cuối buổi sáng mà vẫn không thấy ai đến giao ban công việc cho mình thì cảm thấy khó hiểu. Anh vừa tính đi hỏi Trưởng khoa Trương thì Tôn Phỉ Phỉ từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy anh ngồi trong phòng trực thì khá ngạc nhiên.“Anh đến rồi à! Hôm qua em có việc phải hỗ trợ cấp cứu nên không về được!”“Ừ, em bận vậy mà!”, Thiệu Tuyên vẫn cắm cúi đọc sách, anh vừa tìm thấy một tài liệu chuyên ngành