Editor: HanataBeta: Tân SinhMộc Thanh Khê tố cáo với Diệp Khuynh Mạn ở phía sau: "Mẹ, mẹ xem anh trai kìa.""Tốt, các con chuẩn bị một chút rồi ăn cơm.""Nể mặt mẹ ở đây, hôm nay trước tha cho em."Mộc Thanh Khê muốn phản bác nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Mộc Minh Hoa bèn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô đứng ở phòng khách thì lộ ra ý cười: "Thanh khê đã trở lại.""Ba."Mộc Thịnh Dương lên tiếng chào Mộc Minh Hoa, đến bên tai cô nói: "Ba đối với anh chưa từng có sắc mặt tốt, hôm nay nhờ có em rốt cuộc thấy ba lộ ra gương mặt tươi cười."Mộc Minh Hoa quả nhiên thay đổi sắc mặt: "Ranh con, ở đó nói thầm cái gì đấy?"Mộc Thịnh Dương dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô: "Em thấy chưa." Sau đó xoay người vào phòng.Diệp Khuynh Mạn cùng Mộc Thanh Khê bày hết đồ ăn lên bàn, trên bàn cơm Diệp Khuynh Mạn vẫn luôn ở đối với bọn họ oán giận không ngừng, Mộc Minh Hoa sớm đã tập mãi thành thói quen, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.Diệp Khuynh Mạn nói đến Mộc Thanh Khê thì nàng đều ngoan ngoãn mà đáp ứng, chỉ có Mộc Thịnh Dương không kiên nhẫn phản kháng vài câu, nhưng cuối cùng luôn bị ánh mắt uy nghiêm của Mộc Minh Hoa làm cho thất bại.Ăn xong cơm chiều, Mộc Thanh Khê cùng Diệp Khuynh Mạn hàn huyên một lát liền trở về phòng của mình.Phòng của cô vẫn y nguyên như trước lúc đi, sạch sẽ ngăn nắp, tựa hồ cô chưa từng rời đi bao giờ, chỉ là khăn trải giường cùng chăn bị đổi thành cái hoàn toàn mới.Nàng nằm trên giường, mùi thơm ánh mặt trời từ chăn bay vào mũi, chắc là mẹ biết cô về nên đã phơi qua.Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật, lcô biết đó là Mộc Thịnh Dương, trước kia anh cũng thường xuyên gõ cửa phòng cô như vậy.Cô từ trên giường ngồi dậy, "Mời vào."Mộc Thịnh Dương một tay đút túi quần một tay đẩy cửa tiến vào, ngồi xuống bên cạnh cô."Làm sao đó? Vẻ mặt buồn như vậy.""Buồn chỗ nào?""Vậy khả năng em lớn lên với bộ mặt trời sinh u buồn."Mộc Thanh Khê: ."Anh trai, lúc trước em quyết định dọn ra ngoài ở có phải là một quyết định sai lầm hay không, làm cho ba mẹ thương tâm."Mộc Thịnh Dương trở nên nghiêm túc, nói: "Thời điểm lúc em đi, bọn họ xác thật rất thương tâm, con gái nuôi nấng nhiều năm như vậy nói đi là đi, thái độ kiên quyết như vậy, bọn họ chỉ là không có ở trước mặt em thể hiện rõ ra mà thôi."Mộc Thanh Khê quay đầu sang một bên, hốc mắt có chút phiếm hồng, "Em chỉ là