Editor: HanataBeta: Tân SinhSáng sớm ngày hôm sau, lúc Mộc Thanh Khê vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ thì có người gõ cửa: "Thanh Khê, rời giường."Cô phát ra tiếng từ trong cổ họng: "Vâng."Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, lời nói của người ngoài cửa còn mang theo giọng mũi như vừa mời tỉnh ngủ: "Dậy đi, đừng ngủ nướng."Mộc Thanh Khê xoay người, thanh âm lười biếng: "Vâng, em biết rồi."Mộc Thịnh Dương nghe được tiếng trả lời lúc này mới lê dép, mang theo mái tóc rối tung trên đầu vào nhà vệ sinh.Trên bàn ăn, Mộc Thanh Khê chậm rì rì uống một ngum cháo, Mộc Thịnh Dương liếc nhìn cô một cái: "Ăn nhanh lên, anh tiện đường đưa em về."Mộc Thanh Khê cúi đầu hữu khí vô lực mà "Vâng" một tiếng.Mộc Thịnh Dương dùng ngón tay chọc chọc đầu cô: "Mới sáng sớm sao lại không có tinh thần như vậy?""..."Theo động tác của anh, muỗng cháo của cô không cẩn thận bị rớt ra ngoài vài giọt, nhỏ xuống mặt bàn.Diệp Khuynh Mạn thấy động tác của anh thì vỗ lên cánh tay anh một cái: "Làm gì thế? Để yên cho Thanh Khê ăn sáng.""Dạ, mẹ.""Tí nữa con đi một mình, để Thanh Khê ở đây thêm một lúc nữa.""Vâng." Anh ngoan ngoãn đồng ý, cúi đầu lại nhỏ giọng nói thầm một câu: "Mẹ cũng không cần đánh con đi, không biết con có phải con ruột của mẹ không nữa?""Nói thêm một câu nữa, lập tức thì không phải."Mộc Thịnh Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Diệp Khuynh Mạn nhìn về phía Mộc Thanh Khê, "Không cần vội vã, mẹ chuẩn bị cho con vài thứ để mang về."Mộc Thanh Khê quấy hai vòng trong chén cháo, đồng ý nói: "Vâng, mẹ."Sau khi ăn xong cơm sáng Mộc Thịnh Dương đi làm, Diệp Khuynh Mạn ở phòng bếp chuẩn bị đồ cho Mộc Thanh Khê mang đi."Mẹ, không cần chuẩn bị cho con nhiều đồ như vậy đâu."Trên tay bà động tác không có dừng, "Mang theo đi, bằng không mẹ sẽ lo lắng con ở một mình không ăn cơm tốt."Mộc Thanh Khê không nói cái gì nữa, chỉ là đứng nhìn Diệp Khuynh Mạn bận rộn.Diệp Khuynh Mạn đem hết thảy đồ vật đều sắp xếp tốt, có chút do dự hỏi: "Thanh khê, muốn suy xét trở về nhà hay không?"Mộc Thanh Khê không có trả lời Diệp Khuynh Mạn ngay, mà là hỏi: "Mẹ, lúc trước.. Con khăng khăng muốn dọn ra ngoài có phải đã làm cho ba mẹ thất vọng rồi phải không? Nuôi con gái nhiều năm như vậy nói đi là đi, thái độ kiên quyết như vậy, không nghĩ đến tình cảm một chút nào."Dọn ra đã lâu nhưng Mộc Thanh Khê đều cố ý trốn tránh với vấn đề này, cô thừa nhận cô có chút nhát gan, sợ biết đáp án là bọn họ rất thất vọng đối với cô. Lúc trước do lòng đã quyết, cho nên mấy vấn đề này cô đã cố tình xem nhẹ, ngay lúc đó thoạt nhìn cô rất quyết đoán, nhưng thời gian càng dài càng làm cô cảm thấy có lẽ là bản thân sai rồi.Diệp Khuynh Mạn cầm tay cô: "Thanh khê, con là con gái của chúng ta, cha mẹ vĩnh viễn sẽ