“Hay là nói, Tiểu Hi, em cảm thấy cuộc sống bấy lâu nay, hạnh phúc chứ?” Phong Ngạo nghĩ, cô quên mất có lẽ cũng là chuyện tốt.
Úy Trì Hi nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại. Cô có hạnh phúc không? Câu hỏi của Phong Ngạo thật quá quái lạ nha. Tại sao lại hỏi cô như vậy? “Trước đây có lẽ là hạnh phúc, nhưng gần đây lại không được như ý.” Thật ra cô không vui, chẳng qua bởi vì cô không có được tình yêu mà mình mong muốn. Con người vốn là như vậy, luôn chịu ảnh hưởng bởi tình yêu, nên mới khiến cho cô cảm thấy thật đau khổ, nhưng ít nhất Thác Dã đã cho cô một cuộc sống không phải lo cơm áo.
“Anh ta…” Phong Ngạo dừng một chút, “Có người đối với em không tốt sao?” Hắn hỏi thăm dò, ấn đường cũng không giãn ra.
“Chuyện này…” Cô còn cần phải cẩn thận suy nghĩ lại. Thác Dã đối với cô, không thể nói là không tốt, nhưng mà anh lại đối với Giang Tuyết Nhi tốt hơn.
“Tiểu Hi…”
Phong Ngạo đang muốn nói thêm gì đó, thì di động bỗng nhiên rung lên!
Lông mày hắn nhíu chặt, trong lòng thoáng xoẹt qua một cảm giác mơ hồ. Tránh xa khỏi Úy Trì Hi, hắn nghiêng người, móc điện thoại ra, đúng như hắn nghĩ, là Diệc Linh gọi đến. Hắn thấp giọng nói: “Diệc Linh, rốt cuộc cô muốn thế nào!”
“Phong Ngạo, mục tiêu bây giờ đang ở trong phạm vi của em. Em cho anh 30 phút. Nếu anh vẫn không chịu hành động, vậy thì xin lỗi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Diệc Linh.
“Diệc Linh! Bây giờ tôi còn có việc chưa giải quyết xong, chỉ có một ngày mà cô cũng không muốn cho tôi?” Phong Ngạo trầm giọng, trong giọng nói có hơi chút tức giận. Khi nào thì cô gái Diệc Linh từ nhỏ đến lớn đều luôn nghe lời hắn, đã bắt đầu biết phản kháng?
Diệc Linh im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Xin lỗi anh… Phong Ngạo, chủ nhân vừa mới ra lệnh cho em, trước 0h tối nay nhất định phải giải quyết cho xong!”
Thực ra, chủ nhân vốn truyền lệnh xuống, trước 0h nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành, vậy thì nói với Phong Ngạo đem đầu trở về! Diệc Linh không thể mạo hiểm, trong hai người nếu phải chọn một, cô sẽ không đứng nhìn Phong Ngạo chịu chết!
Phong Ngạo giơ đồng hồ lên, kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ rưỡi, đáng chết! Hèn gì Diệc Linh chỉ cho hắn 30 phút!
“Diệc Linh, cô hãy nghe tôi nói, về phía chủ nhân tôi sẽ nghĩ cách trì hoãn, cô không được hành động thiếu suy nghĩ, hiểu không?” Hắn muốn thử thay đổi quyết định của cô. Thật ra trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, sợ là lần này chủ nhân đã rất tức giận hắn.
Ở đầu dây điên thoại bên kia Diệc Linh cũng thật rối rắm, ánh mắt sáng rực của cô vẫn luôn bám sát mục tiêu. Cô núp trong bóng tối dõi theo nhất cử nhất động của mục tiêu. Lần này chủ nhân không hề nói đùa, chỉ cần mọi việc hoàn thành, Phong Ngạo sẽ phải cảm ơn cô!
“Phong Ngạo, thật xin lỗi! Em ở số 1028 đường Phong Lâm, đúng 0h, nếu anh còn chưa tới, vậy em đành phải hành động thay anh!”
“Diệc Linh!” Phong Ngạo khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nên làm gì bây giờ? Hắn quay đầu lại ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn Úy Trì Hi. Cô nhìn hắn cười rạng rỡ, giống như trước đây, như một thiên thần!
Bỗng nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một ý tưởng, đưa tay lên bịt kín điện thoại di động, dịu dàng hỏi Úy Trì Hi: “Tiểu Hi, chuyện tôi mới hỏi em, bây giờ em lập tức thành thật trả lời cho tôi, được không?”
“Rất quan trọng sao?” Úy Trì Hi nghi hoặc hỏi. Vừa mới rồi Phong Ngạo còn thần thần bí bí nói chuyện điện thoại, vậy mà vẫn để ý đến chuyện cô có hạnh phúc hay không sao, như vậy thật kỳ quái.
Phong Ngạo nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đối với tôi, chuyện này rất quan trọng!”
“Ừm…” Úy Trì Hi bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của hắn, nên cũng cẩn thận suy nghĩ.
“Tiểu Hi, chuyện này rất khó sao? Làm ơn trong vòng năm giây cho tôi