Các con phố vẫn cứ hoa lệ rực rỡ như cũ, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ, mua say mua vui thậm chí là mua dâm cũng có ở khắp nơi. Con đường này mang sắc thái hắc đạo quá nặng, nhưng vì trụ sở của Xích Long bang đứng đầu các bang phái được đóng tại đây, nên hiển nhiên khiến cho các bang phái nhỏ lẻ khác không dám gây chuyện. Bởi vậy có thể nói những con phố này cũng tương đối là yên bình.
Trong câu lạc bộ đêm ‘Caribean Bay’ có đủ loại người, nơi này nữ ca sĩ, vũ nữ thậm chí là kỹ nữ nhiều như mây, người tới nơi này, phần lớn đều là những tên ngốc lắm tiền thích ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như rác.
Trong phòng VIP, trên ghế salon thật dài, có bốn người đàn ông đang ngồi, một trắng, một đen, một xám và một xanh.
“Lão Đại, từ sau cái chết của A Siêu, không ai biết số vũ khí kia đã được giấu ở đâu. Bên phía Hắc Cẩu gần đây vẫn đang bị giám sát rất chặt, chẳng qua là vì chịu áp lực từ phía chúng ta nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!” Vừa mới nói là người đàn ông mặc trang phục màu đen – Nghiêm Ngự Phong.
“Tôi đã tính toán qua, số vũ khí này làm chúng ta tổn thất xấp xỉ khoảng hai ngàn vạn tiền cọc, còn các khoản tiền khác cũng đã kịp thời báo cho ngân hàng ngừng chuyển tiền rồi.” Đường Minh Triết gật gật đầu, một bộ âu phục màu xám được cắt may cầu kỳ, là ủi phẳng phiu, thực phù hợp với hình tượng tổng giám đốc tài chính tập đoàn Xích Long của hắn. Hắn mới từ Thụy Sĩ trở về, vượt qua rất nhiều trắc trở, mới thu hồi trở về được một trăm triệu Đô-la còn lại sau khi ngừng giao dịch! Có thể nói là ‘hữu kinh vô hiểm’! (Nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía nhưng thực chất không có gì nguy hiểm).
Lâm Ngạn trong bộ âu phục màu xanh cũng gật đầu thâm trầm: “Cũng may trước khi đi Thái Lan lão Đại đã thông báo với tôi, nếu như trong lúc đàm phán sau hai giờ mà vẫn không nhận được tin tức gì của lão Đại, thì phải ngừng chuyển tiền ngay lập tức! Nếu không, thật không dám tưởng tượng, nhưng mà tên Hắc Cẩu này từ lúc nào lại to gan đến vậy?!”
Trong căn phòng, dưới ánh sáng lờ mờ, người đàn ông mặc âu phục màu trắng ngồi chính giữa khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng gợi cảm phun ra một làn khói dài mảnh, đồng tử đen láy trong suốt như một viên Hắc Diệu Thạch, thỉnh thoảng lại lóe lên tia nhìn khát máu “Đúng vậy, bọn chúng còn lợi dụng thế lực bên Thụy Sĩ, nhằm ngăn cản chúng ta dừng chuyển tiền. Nếu không phải tự mình đi chuyến này, chỉ sợ là một trăm triệu Đô-la kia cũng không cánh mà bay!” Đường Minh Triết cũng phải thừa nhận, chuyến đi Thụy Sĩ lần này của hắn quả thực là nguy hiểm trùng trùng.
Nghiêm Ngự Phong ở một bên im lặng nghe bọn họ phân tích, thỉnh thoảng cũng gật đầu phụ hoạ, chỉ là trong ánh mắt của hắn, lộ ra một tia phức tạp “Lão Đại, là do em đã không kịp thời cứu anh”
Người đàn ông mặc âu phục màu trắng khẽ lắc đầu, nhẹ thở ra một vòng khói, giọng nói trầm ấm đầy lôi cuốn: “Các cậu không cần tự trách, chuyện này chúng ta cũng bị bất ngờ, từ đầu tới cuối là một âm mưu. Tôi hoài nghi có kẻ thứ ba núp trong bóng tối giật dây!”
Anh, chính là Úy Trì Thác Dã. Vẫn luôn là bộ âu phục màu trắng, được cắt may vừa vặn tôn lên thân mình như thần Zeus. Anh yêu thích trang phục màu trắng, mặc màu trắng, mới có thể khiến cho anh cảm thấy mình không bị nhiễm chút bụi trần. Có rất ít ông trùm xã hội đen đặc biệt như anh. Cô nhóc Úy Trì Hi kia từ nhỏ đã nói anh có lẽ nên đi làm Bạch mã hoàng tử, mà không nên trở thành một bố già Mafia!
Nghĩ vậy, khóe môi Úy Trì Thác Dã không khỏi nhếch lên, trái tim nhất thời ấm áp, trong đầu hiện lên