Nhà hàng Heather.
“Lão đại, sản nghiệp Xích long mấy năm gần đây không tệ. Kể từ khi Nghiêm Ngự Phong chết đi, Thanh Hổ bang cũng bị chúng ta thu phục, mấy năm nay không có đối thủ, thật có chút không quen.” Lâm Ngạn lười biếng ngồi đối diện Úy Trì Thác Dã, thưởng thức rượu vang.
Năm đó bán đứng bọn họ chính là tên Nghiêm Ngự Phong chết tiệt kia, bốn năm trước đã chết ở Italy. Trách cứ cũng không thể làm được gì. Tuy rằng Nghiêm Ngự Phong đi theo lão Đại nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng cũng nhận phải kết cuộc thế này, ngoại trừ thở dài thì có thể làm gì đây?
Úy Trì Thác Dã nhếch môi tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, “Đừng quên, vẫn còn Trạch Lạc Kỳ.”
“Hắn? Gã đó đang ở Italy, có gì đáng sợ chứ.” Lâm Ngạn không đồng ý.
“Không đáng sợ, nhưng mà chơi vui. Biết Lôi Hách nói với tôi thế nào không?” Úy Trì Thác Dã cắt miếng beefsteak cho vào miệng.
“Lôi Hách? Cái gã cảnh sát kia?”
“Ha ha, hắn ta đối với cái tên Trạch Lạc Kỳ kia rất có hứng thú.” Anh cười nhạt, “Beefsteak này mùi vị vẫn chưa ngon lắm.”
“Lão đại, bây giờ beefsteak nơi này đã là ngon nhất thành phố rồi.” Lâm Ngạn ăn xong khen không dứt miệng.
“So với beefsteak ‘Công tước’, còn kém một chút.” Anh suy tư nói. Món beefsteak kia, vào bốn năm trước anh đã ăn cùng con bé ở ‘Oriental Princess’. Nhưng tại sao những năm gần đây, beefsteak ở đâu, cũng đều không thế có được hương vị như ngày đó?
Lâm Ngạn nhún nhún vai, “Đừng nói với em là, Lôi Hách muốn bắt cho được bố già Mafia Italy kia là để lập công. Như vậy không quá buồn cười sao.”
Mấy năm qua Lôi Hách lập được nhiều chiến công vang dội, thành tích anh hùng nổi tiếng khắp thành phố. Song, bên cạnh đó hắn vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Xích Long bang không tha, và luôn luôn dán mắt vào Úy Trì Thác Dã. Ngoài ra thì hắn cũng rất bội phục Úy Trì Thác Dã, một lão Đại của giới xã hội đen. Không thể không thừa nhận, thái bình thịnh thế, tuyệt đối là có công của Xích Long bang.
Bọn chuột nhắt đường phố, e sợ mặt mũi Xích Long bang còn nhiều hơn cảnh sát Lôi Hách – nhân vật huyền thoại giới chính đạo.
“Không sai, hắn muốn bắt y.” Úy Trì Thác Dã cười nhạt, bưng ly rượu vang lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Mấy năm qua nhà hàng Heather phát đạt với kiểu nhà hàng cơm Tây, tọa lạc ven Hồ Tây, với cảnh quan rất đẹp mắt, qua cửa kính trong suốt sát đất có thể thưởng ngoạn được phong cảnh yên bình nước non tươi đẹp bên ngoài.
Lâm Ngạn hít vào một ngụm khí lạnh, “Em không nghe lầm đấy chứ? Cảnh sát Lôi cũng có tinh thần trọng nghĩa quá dồi dào đi. Nơi này là Châu Á, hắn thậm chí còn muốn đi bắt ông trùm Mafia của Châu Âu?!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, ra vẻ thần bí nói, “Tôi lại rất thưởng thức sự chính trực đó của cảnh sát Lôi Hách. Chỉ cần Trạch Lạc Kỳ đến Trung Quốc phạm pháp, thì Lôi Hách không có lý do gì mà không bắt hắn.”
“Đến Trung Quốc?” Lâm Ngạn khó mà tin nổi, nhìn vẻ mặt lão Đại, sống lưng bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát, “Lão Đại, đừng nói với em, kéo hắn đến Trung Quốc, là chủ ý của anh!”
“Hừ hừ. Tại sao không?” Anh vẫn hờ hững nở nụ cười cao thâm khó dò.
“Nhưng, như vậy quá nguy hiểm! Huống hồ còn có cả một Kingloy vẫn đang bị hắn điều khiển!” Lâm Ngạn trợn tròn mắt. Châu Á và Châu Âu từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng, vậy mà lần này lão Đại lại nói muốn giúp cảnh