Bóng đêm mờ mịt, trời vừa tối Lăng Vũ Hi liền lên giường ngủ.
Gần đây có chút uể oải, căn biệt thự này càng ngày càng giống như một chiếc lồng sắt khổng lồ, nhốt cô lại trong đó.
“Gru gru!”
Ngoài cửa sổ gió thổi khiến lá cây kêu xào xạc.
Mà cô đang nằm trong chăn đệm lăn qua lộn lại, khó ngủ.
Đêm nay, anh ta không đến?
Kỳ cục, tại sao mong đợi anh ta đến làm gì? Anh ta không đến mới đúng ý của cô không phải sao?
“Gru gru!”
Lại vang lên một vài tiếng động vật kêu, Lăng Vũ Hi không để ý lắm, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Không biết Phong Ngạo bọn họ thế nào rồi, cô mất tích, không biết bọn họ có nhớ đến cô hay không?
“Gru gru!”
Tiếng động kia phảng phất như không muốn từ bỏ ý định, lại kêu lên lần nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu một ý nghĩ vụt lóe lên, Lăng Vũ Hi vội vàng từ trong chăn chui ra, không kịp xỏ giày vào liền chạy về phía cửa sổ.
“Gru gru!”
Lăng Vũ Hi nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên
Một bóng đen mặc quần áo dạ hành theo cửa sổ nhanh chóng nhảy vào.
“Tiểu Hi!” Chất giọng đàn ông trầm ấm, khi anh ta vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng, thì giọng nói đó vang lên ngay tại thời điểm chiếc mặt nạ màu đen được lột ra.
“Phong Ngạo!” Lăng Vũ Hi thở phào một tiếng, vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ lo bị người khác phát hiện rồi đem anh kéo đến nơi bí mật nào đó, “Anh làm sao mà tìm được đến đây?”
“Tiểu Hi, em có khỏe không? Hắn có nói gì không? Hắn có làm em bị thương không?” Phong Ngạo lôi kéo cánh tay Lăng Vũ Hi, dáng vẻ có chút kích động, không ngừng hỏi han cô.
“À, em rất khỏe, Phong Ngạo anh sao vậy? Anh có biết xông vào nơi này rất nguy hiểm hay không, chẳng may để hắn phát hiện được thì phải làm sao bây giờ?” Đúng lúc gã biến thái chết tiệt kia đang muốn tìm Kingloy, Phong Ngạo lại đến, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm hay sao?
“Tiểu Hi, anh không thể bỏ mặc em không lo, Tiger cũng tới rồi!” Phong Ngạo nhíu mày nói.
“Cái gì? Nó cũng tới?” Cô trợn tròn mắt.
Phong Ngạo gật đầu, sau đó kéo lấy cánh tay cô, “Anh đưa em đi!”
“Đợi chút!” Lăng Vũ Hi theo phản xạ kêu lên. Trong lúc nhất thời cô cũng không hiểu vì sao mình lại từ chối. Cô vẫn luôn khát vọng được rời khỏi đây, không phải sao? Cô vẫn luôn rất căm hận khi mình bị xem như là một chiếc máy đẻ, thế thì vào lúc này, vì sao cô lại tỏ ra do dự, thậm chí là không nỡ rời đi? “À ý em là, em không thể cứ vậy mà đi theo anh được. Hắn đã cài thiết bị định vị trên người em.” Cô vừa vặn tìm được một lý do thích hợp nhất, đúng, chỉ bởi vì lý do này, nên cô không thể rời khỏi đây được.
“Thiết bị định vị? Chết tiệt, Tiểu Hi, em nói thật cho anh biết, có phải là hắn. . . ức hiếp em?” Phong Ngạo nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hả?” Lăng Vũ Hi nhìn khuôn mặt giận dữ của Phong Ngạo, “Phong ca, anh biết hắn là ai, anh có quen hắn phải không?”
Phong Ngạo nhìn cô một lát, cố nén những lời sắp buột miệng nói ra, điều hòa hơi thở, hít sâu một hơi, “Tiểu Hi, em. . . Không biết hắn sao?”
Lăng Vũ Hi nghi hoặc lắc đầu, “Hắn không phải là chủ nhân của ‘Trái tim Florence’ thôi sao?”
“Vậy hắn có hỏi em cái gì không?” Phong Ngạo cẩn thận dò hỏi từng tí một.
“Chuyện này thì anh yên tâm, việc của Kingloy có đánh chết em cũng sẽ không khai!” Trên thực tế, gã đó ngoại trừ mấy ngày đầu bức bách cô khai ra trụ sở của Kingloy ở đâu,