Vũ hội hoa lệ, quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng, Giang Tuyết Nhi chính là người đẹp nhất hội trường!
Sau một điệu nhảy, Giang Tuyết Nhi đã có hơi lấm tấm mồ hôi, nhưng cô vẫn không muốn dừng lại. Đúng vậy, cô cảm thấy rất hào hứng, tim đập rộn ràng không thể bình tĩnh lại được. Hầu như ở trước mặt tất cả mọi người, Thác Dã đều giới thiệu cô là vị hôn thê của anh!
Vị hôn thê!
Chúa ơi, đừng nói với cô đây chỉ là một giấc mơ đẹp, nếu là như vậy, thì xin làm ơn vĩnh viễn đừng bao giờ đánh thức cô dậy!
“Tuyết Nhi, mệt rồi sao?” Úy Trì Thác Dã dịu dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang Tuyết Nhi, rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cô, “Em thật không nghe lời, đã nói đêm nay chỉ được phép khiêu vũ một bản thôi.”
Giang Tuyết Nhi khẽ thè lưỡi, cười duyên, “Người ta đang hạnh phúc mà, không cần anh để em ăn không ngồi chờ đâu.” Thực ra, cô cũng không muốn cho người phụ nữ khác có cơ hội khiêu vũ cùng Thác Dã. Thác Dã là của chỉ mình cô!
“Ông anh Uý Trì, đã lâu không gặp, có khoẻ hay không!” Một giọng nói vang dội chen vào, một người đàn ông cao to, lực lưỡng đang đi thẳng tới.
Úy Trì Thác Dã thấy người tới, không khỏi cười nhạt, cái tên này đúng thật là bám dai như đỉa, “Chúng ta cũng thật là có duyên, cảnh sát Lôi!”
“Ha ha ha, đúng vậy, tôi nghĩ ông anh Uý Trì sẽ không quên ‘vũ hội từ thiện’ mấy năm trước. Đêm đó ông anh Uý Trì thật đúng là nở mày nở mặt!” Lôi Hách bĩu môi nhạo báng.
Đêm ‘vũ hội Từ thiện’ tại khách sạn Hampton đó, làm sao mà anh quên cho được!
Lão Đại xã hội đen Úy Trì Thác Dã lại có thể là người đoạt được danh xưng nhà đại từ thiện của năm đó! Thông tin này cũng đủ để khiến ọi người đem ra bàn luận say sưa. Hơn nữa đêm đó Hampton xảy ra một vụ nổ kỳ lạ kéo theo hoả hoạn lớn, làm cho trong liên tục một tháng, báo chí và tạp chí cả nước đều đem Úy Trì Thác Dã ra làm tiêu đề trang bìa!
Điều khiến anh càng không thể nào quên được, chính là trùng hợp vào đêm ‘vũ hội từ thiện’ đó, anh đã gặp lại cô gái thần bí kia. Đêm đó quả thực là là một đêm khó quên!
Úy Trì Thác Dã nhớ lại cô gái đeo mặt nạ đêm đó, bây giờ nghĩ lại, quả thực chính là cô nàng ngu ngốc Lăng Vũ Hi.
Vẻ ngốc nghếch đêm đó mà cô đã thể hiện, bây giờ nghĩ lại tất cả đều trùng khớp! Vì vậy, tất cả mọi việc dường như đều có một lời giải thích hợp lý. Anh chọn cô sinh con ình, có lẽ vì trong tiềm thức, anh vẫn luôn hoài niệm cô của cái đêm bốn năm về trước.
Ít nhất, so với bây giờ động một chút là muốn đối chọi với anh thì đáng yêu hơn!
“Thế nào, cảnh sát Lôi đêm nay không dẫn thêm một vài viên cảnh sát đến đây sao? A, không sợ lại có thêm một vụ nổ nữa, khách sạn Nguyệt Cẩm cũng vì thế mà bị đá văng ra khỏi vũ đài lịch sử chứ?” Úy Trì Thác Dã cầm lấy ly rượu vang đỏ mà nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhâm nhi một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười.
“Ha ha ha, ông anh Uý Trì anh đang muốn khiêu khích tôi hay sao?” Lôi Hách cười to lên, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh Úy Trì Thác Dã, không khỏi than thở thành tiếng, “Nhìn vị mỹ nhân này xem, ông anh Uý Trì, đừng nói với tôi cô ấy là bạn gái của anh nha!”
“Hừ, cô ấy chính là bạn gái của tôi.” Úy Trì Thác Dã nhíu mày nói.
“Ồ! Chẳng lẽ không thể giới thiệu với tôi một chút?” Lôi Hách cố tình nháy mắt, mặt cười toe toét.
“Tuyết Nhi, vị này danh tiếng vang dội, thanh niên kiệt xuất, trừ gian diệt ác, tinh anh trong giới cảnh sát chính là…” Úy Trì Thác Dã cố ý dùng nhiều từ ngữ phóng đại vòng vo.
“Được rồi được rồi, cô Tuyết Nhi chào cô, tôi là Lôi Hách!” Lôi Hách nhanh chóng cắt ngang câu chữ dài dòng thao thao bất tuyệt của