Ở một góc khác bên trong vũ hội, dưới ánh sáng lờ mờ tối, có hai bóng người đang di chuyển về phía trước.
“Tôi bảo này, không hiểu sao cô lại kéo tôi vào đây, hại tôi đêm nay trở về sẽ phải chịu nghe mắng!” Tề Gia Nhạc bất đắc dĩ phủi phủi ống tay áo đã bị Lăng Vũ Hi kéo nhăn, hơi thấy đau đầu vì lát nữa không biết ăn nói thế nào với ba mình về chuyện của Lena.
Anh cần phải ngay lập tức quay ra đi tìm cô ấy, nhưng anh cũng không biết tại sao mình lại không thể nhấc chân lên được. Thực ra ở sâu trong lòng mình, anh cũng không hề thấy thích Lena. Tề gia lúc này thực sự đúng là phải dựa vào nguồn tài chính của ba Lena mới có thể duy trì được!
Thân là con trai Tề gia, cho dù anh không muốn, nhưng trước khó khăn của gia đình, anh dù muốn dù không cũng nhất định phải dũng cảm đối mặt!
Nhưng cũng thật buồn cười, Tề Gia Nhạc anh không ngờ lại lụn bại tới mức phải đi bám váy phụ nữ.
“Thưa ngài, lòng tốt của ngài, Lăng Vũ Hi tôi suốt đời sẽ không quên, ngày khác nhất định dũng tuyền tương báo (*)!” Lăng Vũ Hi sảng khoái vỗ ngực một cái, giống như một cô gái trong giới giang hồ. Có thể thoát khỏi sự truy đuổi của các cô hầu gái, nói thật, công của quý ngài Tề Gia Nhạc đây không hề nhỏ.
(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
Tề Gia Nhạc vuốt lại mái tóc ngắn trên trán, không giống trước đây, da dẻ của anh ta bây giờ đã hơi ngâm đen, đồng thời còn trở nên vạm vỡ, “Cô nói cô tên gì?”
“Lăng Vũ Hi.” Cô thành thật trả lời.
Những bóng người lả lướt bên trong vũ hội, tiếng nhạc tao nhã quanh quẩn, ánh sáng cũng không sáng lắm, thế nhưng hội trường này lại rất lớn, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Hi?” Tề Gia Nhạc nhướng mày, trái tim không hiểu được rung lên, nhớ lại trước kia, cũng đã từng có một cô gái tên gọi là Hi.
“Hả, sao vậy?” Lăng Vũ Hi dò xét tình hình chung quanh, khẩn trương tìm cách để trốn thoát. Đại, Tiểu Ny bọn họ không chừng đã chặn lại tất cả các lối ra rồi!
“Không có gì, chỉ là chợt nghĩ đến một người bạn cũ, nhất thời có chút xúc động mà thôi.” Tề Gia Nhạc cười nhạt. Lúc này mới dựa vào ánh sáng lờ mờ, cẩn thận quan sát Lăng Vũ Hi.
Thật kỳ lạ, vóc người của cô trông cũng thật sự rất giống Tiểu Hi, bất quá, giọng nói của Tiểu Hi có thể nói ngọt ngào hơn cô rất nhiều, um, dáng vẻ cũng vui tươi ngọt ngào hơn một tí. Lăng Vũ Hi trước mặt này một thân trang phục dạ hành, mang một vẻ đẹp lạnh lùng tàn nhẫn, điểm này thì ở Tiểu Hi đúng là không có.
Tề Gia Nhạc lắc lắc đầu, anh bị làm sao vậy. Tiểu Hi mất tích đã nhiều năm rồi, anh cũng nên quên đi không phải sao?
“Ồ? Thật sao? Ha ha.” Lăng Vũ Hi căn bản cũng không chú ý xem anh ta đang nói cái gì, chỉ thuận miệng chiếu lệ. Các cô ấy nói cái tên biến thái chết tiệt kia đang ở ngay bên trong vũ hội, làm sao cô nhìn nãy giờ cũng không nhìn thấy vậy?
A phi phi! Không nhìn thấy càng tốt, cô cũng không mong nhìn thấy cái tên biến thái chết tiệt kia!
Trong khi Lăng Vũ Hi đang di chuyển, bên trong vũ hội đột nhiên tấu lên một hồi nhạc dồn dập!
Tạch tạch hai tiếng, trong nháy mắt đèn ở hội trường vụt tắt!
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng hình tròn được rọi xuống từ trên nóc nhà.
Cảnh tượng này, đột nhiên xoẹt qua tâm trí Lăng Vũ Hi, thật quen thuộc! Phảng phất như đã từng gặp qua!
“Kính thưa các quý ông, quý bà! Chào mừng các vị đã đến dạ vũ ‘Hoàn mỹ’ đêm nay! …” MC của vũ hội cảm xúc dâng trào bắt đầu diễn thuyết.
A, tại sao cô lại có cảm giác những việc này giống như đã từng xảy ra vậy nhỉ? Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian để nghĩ về những chuyện đó, ừm, phải làm thế nào thành công trốn thoát