Lăng Vũ Hi nhặt lên chiếc áo kimônô hoa màu xanh biếc anh ném qua, hít vào một ngụm khí lạnh, có chút kinh ngạc lớn tiếng nói, “Anh sẽ không bảo tôi mặc cái này chứ?” Lúc này cô không còn một mảnh vải che thân, tốt xấu gì bên trong cũng phải mặc thêm nội y…chứ.
Đây là lần đầu tiên cô mặc Kimono Nhật Bản.
Quả thật, nó không khác chiếc áo khoác cực đại của cô cho lắm.
Úy Trì Thác Dã vừa liếc mắt đã nhìn thấu nổi băn khoăn của cô, “Bình thường mặc Kimônô bên trong sẽ không mặc quần áo.
Em không biết sao?”
“Hả?” Cô ngớ ra.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác bằng lụa trên tay.
Leng keng leng keng, tiếng chuông cửa thiếu kiên nhẫn lại vang lên lần nữa.
“Đừng cằn nhằn nữa, nhanh mặc vào đi!” Anh khẽ nhíu hai hàng lông mày.
Trong giọng nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, thậm chí là đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lăng Vũ Hi bĩu môi, miệng lẩm bẩm, “Tôi cũng không phải là kẻ biến thái.
Làm gì có người nào mặc áo choàng mà không mặc đồ lót? Đúng vậy…… Tôi sẽ không đi làm cái việc biến thái như vậy……” Cho dù cô có lầm bầm oán giận, nhưng tiếng chuông cửa dồn dập đã làm cho cô không còn sự lựa chọn nào khác, phải mặc vào chiếc áo kimônô hoa màu xanh biếc mà cô rất không muốn kia!
“Mặc xong chưa?” Lúc này, Úy Trì Thác Dã đã chuẩn bị xong, chỉnh chu gọn gàng, không còn chút dấu vết hoan ái nào.
Đàn ông thường là như vậy.
Một giây trước còn ở trên người một người phụ nữ mặc sức buông thả, giây tiếp theo đã có thể quần áo gọn gàng đi gặp một người phụ nữ khác.
Lăng Vũ Hi cam chịu siết chặt đai lưng, vuốt lại mái tóc có chút rối, đứng dậy, nhìn anh cao ngạo nói, “Hừ!”
Anh thở dài một tiếng, đi qua, giúp cô chỉnh lại chiếc ba lô nhỏ sau lưng, đưa tay gạt gạt mấy sợi tóc lộn xộn xõa dài trên vai cô.
“Này, sao anh có thể mặc đồ còn nhanh hơn tôi vậy?” Trái tim cô không hiểu sao thắt lại.
Cô nhìn lầm rồi sao? Giờ phút này anh ta thật sự rất dịu dàng.
Úy Trì Thác Dã im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
Đôi mắt bất chợt trở nên sâu thẳm.
Bộ kimônô hoa màu xanh biếc mặc trên người cô, có một vẻ phong tình đặc biệt.
Cho dù cô có cố ý tỏ ra tức giận với anh, thì cũng vẫn lộ ra dáng vẻ quyến rũ của một cô gái trẻ đang hờn dỗi.
Bởi vì vừa mới trải qua hoan ái, nên trên má cô nổi lên hai rặng mây hồng, đôi môi sưng đỏ ướt át.
Giờ khắc này, tim anh rung lên.
Giống như vào nhiều năm trước, nhìn dáng vẻ mặc kimônô của ‘bà ấy’, rất dịu dàng, cũng rất xúc động…..
Leng keng leng keng……
Chuông cửa lại reo lên không dứt, giống như muốn nói người phụ nữ nào đó sẽ không chịu từ bỏ ý định.
Không gặp được người thì quyết không ngừng bấm chuông.
“Tí nữa mặc kệ nhìn thấy người nào, em cũng không cần lên tiếng.
Mặc tôi nói gì em chỉ việc gật đầu là được.” Úy Trì Thác Dã hơi hơi nhíu mày, nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng.
Lăng Vũ Hi chỉ có thể ngây ngốc đi theo phía sau anh.
Cô không biết người mình sẽ gặp là ai, chỉ hơi ngẩn ra một lát, nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tầm mắt anh, rồi lao ra ngoài!
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã có chút căng thẳng.
‘Cạch ’ một tiếng cửa phòng tổng thống, được anh mở ra!
“Thác Dã…… Thác Dã……” giọng nói nũng nịu lo lắng kêu lên.
“Thưa cô……” Xen lẫn giọng của đám nhân viên phục vụ.
Đột nhiên, một chiếc đầm lụa màu trắng lao như bay vào trong lòng Úy Trì Thác Dã, cùng với tiếng nấc nghẹn ngào, mềm mại u oán, “Thác Dã…… Vì sao lâu như vậy anh cũng không ra mở cửa?”
“Ngoan, không có việc gì rồi.” Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, khẽ dỗ dành.
Lăng Vũ Hi thoáng giật mình, im lặng đứng bên cạnh anh, thì ra…… Người anh vội vã muốn gặp chính là người phụ nữ mảnh mai mặc váy trắng này!
Trong lòng đột nhiên thấy chua sót, cô gần