Úy Trì Thác Dã hoàn toàn không nhìn Lăng Vũ Hi.
Anh vô cùng thân mật vuốt nhẹ chóp mũi Giang Tuyết Nhi, “Cô bé ngốc, đã nói cô ta không quan trọng rồi.” Không quan trọng! Những lời này giống như một tiếng sấm nổ ầm ầm trong lòng Lăng Vũ Hi.
Cô không muốn thừa nhận.
Cô để ý đến từng lời anh nói.
Lúc này khi đã gặp được người phụ nữ có đủ điều kiện làm vợ anh, cô không ngờ rằng trái tim mình lại đau đớn đến vậy!
“Nhưng Thác Dã, vậy tại sao anh lại ở trong này cùng cô ấy lâu như vậy?” Nghe những lời Úy Trì Thác Dã nói, trái tim Giang Tuyết Nhi mới thoáng bình tĩnh lại.
Nhưng cô vẫn không yên tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện kinh doanh bình thường thôi.” Úy Trì Thác Dã thản nhiên nói, vẫn không hề hay biết lời nói của mình đang chọc cho ai đó cực kỳ tức giận.
Chuyện kinh doanh? Fuck! Lăng Vũ Hi trong lòng chửi thầm.
Cái gã khốn kiếp này thản nhiên xem chuyện lên giường với cô là chuyện kinh doanh!
Mẹ nó chứ! Cô đang bán thân à?
Lăng Vũ Hi nhất thời tức giận, cũng chẳng thèm quan tâm cảnh báo trước đó của anh.
Mặc kệ người nào đó bắt cô không được lên tiếng.
Đến lúc này thì cô không thể nhịn được nữa rồi!
Vì thế, Lăng Vũ Hi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười ác độc, đưa tay hất mái tóc trước ngực ra sau, khẽ bĩu môi, dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ, đột nhiên tiến sát vào Úy Trì Thác Dã, dùng giọng khàn khàn làm nũng nói, “Ứ, aijin, người ta không chịu đâu, chuyện ‘kinh doanh’ còn chưa có làm xong mà.” (aijin trong tiếng Nhật là: người yêu )
Lăng Vũ Hi cố ý tạo dáng vẻ lẳng lơ, thanh âm khàn đục tệ hại, nhưng lại có một sự cám dỗ đến không ngờ.
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘kinh doanh’, lén lút liếc mắt nhìn phản ứng của Giang Tuyết Nhi.
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã nhất thời trở nên đen thui.
Chết tiệt, đã bảo cô không được phép nói chuyện mà!
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tuyết Nhi lại một lần nữa trắng xanh! Cô gái mặc kimono này có biểu hiện rất mờ ám, còn gọi Thác Dã là aijin nữa chứ! “Thác Dã……”
Lăng Vũ Hi nhìn bộ dạng chịu nhiều đả kích của Giang Tuyết Nhi, trong lòng bất chợt nảy sinh cảm giác sảng khoái.
Cô chỉ không thích sự bất công gã đàn ông xấu xa này!
“Lăng Vũ Hi, đừng khiến cho tôi thêm phiền!” Úy Trì Thác Dã nghiến răng nghiến lợi tức giận rít lên, sau đó lại dịu dàng vỗ về Giang Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, đừng nghĩ lung tung, theo anh trở về.”
Hi? Giang Tuyết Nhi nhíu mày.
Cô gái mặc kimônô này, cũng tên là Hi sao?
Lăng Vũ Hi mặt mày trầm xuống, còn muốn chạy? Bà đây còn chưa chơi xong đâu! “Ôi, aijin, anh có ý gì chứ, vừa mới ‘làm đau’ người ta, bây giờ lại mắng người ta……” Cô cố tình nói toàn câu tối nghĩa.
Những người phục vụ nghe thấy những lời này vừa phải tỏ ra kính cẩn vừa che miệng cười trộm.
Mặt Giang Tuyết Nhi càng lúc càng trắng bệch, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lần này, đến kẻ ngốc nghe xong cũng hiểu được quan hệ của bọn họ là gì rồi!
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã càng tối thui! Anh quay sang hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Vũ Hi, “Cô câm miệng lại cho tôi!”
“Anh mới câm miệng lại cho tôi! Lần nào cũng tỏ ra hung giữ đối với tôi, còn đối với cô gái này thì lại tốt vô cùng!” Lăng Vũ Hi cũng hét lại anh, cái quái gì vậy chứ! Cô sẽ không nín nhịn chịu ấm ức nữa! Cô không biết mình bây giờ trông giống như một người đàn bà ghen tuông, hung dữ với anh.
“Lăng Vũ Hi, cô luôn thích chọc giận tôi!” Anh rít lên qua kẻ răng.
Phụ nữ dám cáu giận anh, ngoại trừ con bé, thì cô chính là người thứ hai!
“Ai chọc ai còn chưa biết đâu! Anh chỉ cần để cho tôi đi, từ nay về sau tôi sẽ biến mất khỏi mắt anh!” Cô la lên.
Những lời này là thật.
Trong đầu cô vẫn luôn nuôi ý nghĩ thoát khỏi anh.
Từ khi ở Florence cho đến nơi này, lúc ở trên chiếc giường nước đêm