Chớp mắt, đã qua một tuần, thương thế của Tiger cũng dần dần ổn định lại.
Lăng Vũ Hi vẫn ở trong bệnh viện Xích Long lặng lẽ chăm sóc cho cậu.
“Vũ Hi, con khô miệng rồi.” Giọng trẻ con khàn khàn.
Tiger thường thường mở to đôi mắt vô tội, nhìn cô gái hồn vía lên mây luôn túc trực bên giường.
“À.” Lăng Vũ Hi lấy lại tinh thần, xách ấm nước trên chiếc tủ nhỏ đầu giường đổ ra một chiếc tách nhỏ, dùng một miếng gạc cotton thấm nước, nhẹ nhàng xoa lên cánh môi nức nẻ của Tiger, sau đó, vẻ đau lòng lại hiện lên trong mắt, “Hại con phải chịu khổ, cô xin lỗi.
.
.
.
.
.”
Tiger lẳng lặng nhìn cô.
Từ đêm hôm đó cậu lại bị lôi lên bàn mổ.
Sau khi tỉnh lại, cô cứ xin lỗi luôn miệng, lời nói hối hận không ngừng tràn ngập lỗ tai nhỏ của cậu.
Nghe đi nghe lại mãi, lỗ tai cũng sắp đóng kén rồi.
Cậu không hề thích mùi bệnh viện chút nào, ở trong này thật sự quá buồn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, Tiger dẩu miệng lẩm bẩm: “Vũ Hi, con không muốn ở trong bệnh viện nữa.”
“Cái gì? Tiger, thương thế của con nặng như vậy, phải tĩnh dưỡng vài tháng biết không?” Lăng Vũ Hi áy náy nói.
Nếu không phải do cô đêm đó cố ý muốn dẫn Tiger đi, thì thương thế của cậu cũng sẽ không nặng thêm.
Đều tại cô quá ngu ngốc, luôn tự cho là đúng.
Gã đàn ông xấu xa kia nói rất đúng.
Nếu anh ta muốn xử cả hai, vậy thì anh ta sẽ không cần phải cứu Tiger, cũng không cần chờ tới bây giờ mới xuống tay giết cô.
Vì sao cô lúc đó lại không nghĩ thông chứ? Nhưng, gã đàn ông xấu xa kia vẫn rất nguy hiểm.
Nếu cô lại tiến đến gần nữa, có thể dự đoán trước được bản thân sẽ tan xương nát thịt.
“Con biết, nhưng chúng ta.
.
.
.
.
.
Cũng không thể ở lại mãi nơi này được đúng không?” Tiger nhíu chặt đôi mày nhỏ.
Khuôn mặt vẫn còn tái nhợt.
Thằng bé đáng thương, lần này trải qua tai nạn hiểm nghèo, sợ là phải cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại hình tượng cậu bé cực cool của trước kia.
Nhẹ nhàng, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Tiger từ trong chăn ra, thở dài một tiếng, cô dịu dàng nắm lấy: “Trừ nơi này, dường như chúng ta không còn nơi nào có thể đặt chân nữa.
Huống hồ, ở lại bệnh viện nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý nha.”
“Vậy.
.
.
.
.
.” Cậu chần chờ một chút, “Ông ấy còn chưa tới đây sao?”
Đúng như Tiger nói, mấy ngày nay quả thực anh ta không có lại đây.
Từ sau khi Tiger bị thương, cho dù anh ta có đến đây, thì Tiger cũng đã ở trong phòng giải phẫu.
Đến khi Tiger tỉnh dậy, anh ta cũng đã đi rồi.
Vẫn luôn để hụt mất anh, trái tim nhỏ bé của Tiger có chút mất mát.
Khi nào thì papa có thể đến thăm cậu? Ngay cả khi papa không biết thân phận của cậu, chỉ cần ông đến tạt ngang thăm cậu là tốt rồi.
Lăng Vũ Hi lắc đầu, mỉm cười khúc khích: “Tiger, chú Phong có việc gấp phải làm.
Con hãy ngoan ngoãn dưỡng thương, chờ anh ấy xong việc rồi sẽ tới thăm con nhé.” Cô nhạy cảm phát hiện.
Mấy ngày nay, ánh mắt Tiger luôn vụng trộm nhìn ra ngoài cửa.
Mỗi lần có người tiến vào, ánh mắt cậu gần như đều như thế.
Đầu tiên là chờ mong sau đó chuyển thành mất mát.
Do vậy cô nghĩ Tiger đang mong gặp Phong Ngạo.
Tiger không trả lời cô, sau một lúc lâu trầm mặc, cảm giác mất mát trong lòng càng lúc càng tăng, thậm chí là đã chuyển thành có hơi lo lắng : “Vũ Hi.
.
.
.
.
.
Cái gã đàn ông xấu xa kia.
.
.
.
.
.
Gần đây thế nào rồi? Có còn muốn đính hôn nữa không?”
“Tiger, cô nên nói sao đây.
Cô rất biết ơn và thực xúc động vì những hành động mà con đã làm vì cô, ra sức quên mình phá hỏng lễ đính hôn của gã đàn ông xấu xa kia.
Nhưng hiển nhiên là anh ta cũng chẳng thèm biết ơn.
À, mà cũng đúng, dù sao cũng là do chúng ta phá hủy lễ đính hôn của người ta.
Người ta đã không thèm trách chúng ta cũng đã không tệ rồi.
.
.
.
.
.” Cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Đối với gã đàn ông xấu xa kia thì càng nhận rõ tình cảm của mình, thì lại càng đau khổ hơn mà thôi.
“Vũ Hi, cô thích ông ấy sao?” Tiger bỗng nhiên ngắt lời cô, hỏi thành tiếng.
Chú Phong nói, mẹ yêu