Một khoảng không vắng lặng, giống như đã qua cả nửa thế kỷ, toàn thân Lăng Vũ Hi đau nhức, ý thức bắt đầu tỉnh táo lại.
“Bác sĩ Vương, cô ấy thế nào rồi?” Vẫn là giọng nói trầm thấp từ tính kia, vang vọng trong phòng bệnh.
“Ngài Úy Trì, cô Lăng đã có thai.
.
.
.
.
.”
Bác sĩ Vương còn chưa nói xong, đã bị Úy Trì Thác Dã ngắt lời: “Có thai? Bác sĩ Vương, ông chắc chắn chứ?” Trong giọng nói có chút run run.
“Vâng, tôi chắc chắn, cái thai được khoảng nửa tháng.
Nhưng hiện giờ cơ thể cô Lăng rất yếu, cho nên mới phát sinh hiện tượng ngất xỉu giống như hôm nay.
Nếu không dưỡng thai thật tốt, tôi lo lắng đứa trẻ trong bụng.
.
.
.
.
.” Bác sĩ Vương nhíu chặt đôi lông mày già nua, nghiêm túc nói.
“Không có nếu như! Bác sĩ Vương, đứa trẻ này, nhất định phải giữ lại!” Úy Trì Thác Dã lại ngắt lời bác sĩ Vương, hấp tấp nói.
Trong giọng nói khó che giấu sự phấn khích, hơn nửa tháng, trời! Lúc đó cô đang ở cùng anh.
Anh gần như chắc chắn, đứa bé này là của anh!
Bác sĩ Vương không cần hỏi, nhìn qua cũng đoán được ai là cha đứa bé.
Ông gật đầu, nói: “Ngài Úy Trì, muốn giữ đứa trẻ, ngoài sự nỗ lực của bác sĩ, còn cần cả sự chăm sóc của cha mẹ đứa bé.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tình trạng sức khỏe của sản phụ, nhưng không có cách nào điều chỉnh được cảm xúc của cô ấy.
Ngài Úy Trì, ngài cũng biết, thời điểm phụ nữ mang thai, cảm xúc rất không ổn định, rất cần sự cổ vũ động viên của người thân.”
Úy Trì Thác Dã gật đầu, liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hi đang nằm trên giường bệnh, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác lạ lẫm: “Vậy bác sĩ Vương, theo ông tôi cần phải làm những gì?”
“Phụ nữ mang thai ba tháng đầu, đây là thời kỳ rất quan trọng.
Thai nhi giai đoạn này vẫn chưa ổn định.
Nếu như ngài có thời gian, cần ở bên cô ấy nhiều hơn.
Đương nhiên, ở trong bệnh viện thời gian dài, rât dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.
Bởi vì chỉ khi ở nhà, mới có thể khiến cho sản phụ có được cảm giác an toàn.
Như vậy mới có lợi cho sự phát triển của thai nhi.” Bác sĩ Vương nói.
“Nhà?” Điều này làm cho Úy Trì Thác Dã có chút lưỡng lự.
Dù sao ngoại trừ bệnh viện Xích Long, bất luận đem Lăng Vũ Hi đến đâu, anh cũng thấy không yên tâm.
Nhưng lời bác sĩ Vương nói cũng không phải không có lý.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá nồng, chắc chắn không phải là nơi tốt để dưỡng thai lâu dài, “Tôi sẽ suy nghĩ thêm, cám ơn ông, bác sĩ Vương.”
“Không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm.
Đúng rồi, ngài Úy Trì, chuyện kiểm tra sức khoẻ lần trước tôi nói.
.
.
.
.
.” Cảm xúc bác sĩ Vương giờ phút này có chút phức tạp.
Ông không quên, trong phòng bệnh kế bên vẫn còn một đứa trẻ.
“Bác sĩ Vương, nếu như đã mang thai rồi, thì chuyện kiểm tra sức khoẻ tạm hoãn lại đi.
Gần đây tôi thật sự quá bận rộn.” Tâm tư của anh bây giờ, đều đặt hết vào đứa bé trong bụng Lăng Vũ Hi, làm sao còn có thể quan tâm đến chuyện gì khác?
“Nhưng.
.
.
.
.
.
Ngài Úy Trì, việc này liên quan đến.
.
.
.
.
.
sức khỏe của ngài.
.
.
.
.
.” Bác sĩ Vương không dám nói bừa.
Dù sao ngài Úy Trì cùng cô Lăng, còn thêm đứa bé đang bị trọng thương, ba người bọn họ thoạt nhìn, quan hệ không hề đơn giản.
Bác sĩ Vương lo lắng nếu mình nói lỡ lời, sẽ gây ra hậu quả không thể nào tưởng tượng nỗi.
Tất cả mọi thứ đều cần phải trải qua xét nghiệm mới có thể kết luận được.
“Bác sĩ Vương, ông ra ngoài trước đi, việc này tôi sẽ có sắp xếp.” Anh nhìn chăm chú người phụ nữ đang nằm trên giường.
Trái tim anh vì cô mà đang không ngừng nhảy nhót, hoàn toàn không bận tâm gì đến biểu hiện kỳ quái của bác sĩ Vương.
Thở dài một hơi, bác sĩ Vương cũng đành phải tạm thời từ bỏ.
Có lẽ thời gian này trong lòng ngài Úy Trì chỉ còn mỗi đứa trẻ sắp sinh kia: “Vậy, tôi ra ngoài trước, nếu có tình huống gì có thể gọi tôi.”
Bác sĩ Vương sau khi nói xong, gật đầu lịch sự, rời khỏi phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đóng lại, phòng bệnh lập tức rơi vào khoảng không yên tĩnh.
“Em tỉnh rồi, phải không?” Úy Trì Thác Dã cất tiếng