“.
.
.
.
.
.” Cô nghẹn lời.
Cô làm sao có thể nói cho anh biết.
Cô không hề nhớ chuyện của bốn năm trước, lại không thể phản bác lại anh.
Dễ dàng leo lên giường của một người đàn ông, cũng không phải là tác phong của cô, ít nhất thì hiện tại không phải là tác phong của cô!
“Hứa với tôi, đừng làm chuyện dại dột được không?” Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của cô, trái tim anh như bị xoắn lại.
Lăng Vũ Hi vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không chịu mở ra, bốn năm trước!
Quá tốt với một cái bốn năm trước! Cô hoàn toàn không biết chuyện anh nói là thật hay giả! Nhưng cô không thể chịu khuất phục.
Nếu sinh con cho anh, vậy vị hôn thê của anh phải đặt ở nơi nào? Lăng Vũ Hi cô từ khi nào thì thảm hại đến mức bị biến thành chiếc máy đẻ của bọn họ?
Hít sâu một ngụm khí lạnh, Lăng Vũ Hi tự nói với chính mình, không thể bị sự dịu dàng giả dối này của anh che mắt.
Cố hết sức khiến giọng mình trở nên thật lãnh đạm.
Cô khàn khàn mở miệng nói: “Đừng vọng tưởng.
Anh nghe cho rõ đây.
Tôi, sẽ, không, sinh, con, cho anh!”
Từ trong miệng cô gằn ra từng tiếng một.
Anh không hề biết, mỗi một từ phát ra, cũng giống như từng mũi lao đâm sâu vào ngực cô, dường như đau đến mức máu huyết đầm đìa! Giờ phút này cô mới sâu sắc cảm nhận được, thì ra chống lại mong muốn của anh, cô cũng không hề thấy tốt hơn!
Một lực kéo mạnh mẽ, bóp đau cổ tay nhỏ bé của cô, vô thức bàn tay anh đã tăng thêm lực, sự phẫn nộ trong nháy mắt bộc phát: “Giỏi lắm! Lăng Vũ Hi, em làm tốt lắm!”
Anh hừ lạnh, nghiến răng kèn kẹt! “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết, sự lựa chọn của em!”
Tim anh như đang bị thít chặt lại.
Vừa mới trải qua cú sốc vì vui sướng, theo sau lại là sự tức giận.
Cái cô nàng này nếu còn không chịu thức thời, không xem trọng chuyện mang thai con của anh.
Đã vậy thì cũng đừng trách anh không khách khí!
Nhưng hiển nhiên, ánh mắt uy hiếp anh không hề có cơ hội lọt vào trong mắt cô.
Cô vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ.
Dường như ý cô rất kiên quyết! “Cho dù có hỏi lại tôi 100 lần, thì đáp án của tôi vẫn không hề thay đổi!”
Im lặng, chỉ nghe thấy âm thanh tiếng máy móc trong phòng bệnh, ngoài trừ tiếng đó ra, tất cả đều là sự im lặng, giống như lúc này thời gian đang bị dừng lại.
Cô không dám lên tiếng nữa, lẳng lặng chờ đợi bão táp kéo đến.
Mặc kệ anh sẽ tra tấn cô thế nào, cô cũng quyết thấy chết không sờn!
Sau mười giây im lặng, anh thu hồi vẻ tức giận, tâm trạng bình tĩnh trở lại, khóe miệng nhếch lên, vẽ nên một nụ cười hết sức lạnh lẽo: “Đã vậy, nếu đứa bé trong bụng em chết đi, thì con hổ nhỏ phòng kế bên kia, cũng đem đi chôn cùng!”
Nụ cười hết sức lạnh lùng, lời nói lại hết sức tàn nhẫn, cuối cùng cũng đã khiến cho Lăng Vũ Hi phải đột ngột mở trừng hai mắt!
Đôi mắt này, từng có bao nhiêu say mê, từng chảy ra bao nhiêu nước mắt.
Lúc này, đang trợn trừng giận dữ trước mắt anh.
Anh nhìn thấy rõ ràng trong đôi đồng tử đen láy kia đang phát ra tia thù hận.
Cô cũng giống anh nghiến răng nghiến lợi “Anh là đồ đê tiện vô sỉ!”
Cô không bao giờ ngờ rằng, anh có thể dem Tiger ra làm tiền cược để uy hiếp cô!
Ông trời ơi, nó chỉ là một đứa trẻ! “Anh là đồ không có nhân tính! Lúc này Tiger đang bị trọng thương vẫn còn phải nằm một chỗ!”
“Tôi không có nhân tính! Còn em thì sao? Trong bụng em là cái gì, chẳng lẽ không phải rõ ràng là một đứa trẻ sao?!” Giọng điệu của anh vô thức lên cao, buông bàn tay đang nắm chặt của cô, sợ mình trong cơn tức giận, sẽ không kìm chế được mà bẻ gãy tay cô!
“.
.
.
.
.
.” Lời muốn nói mà nước mắt đã trào ra.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể khống chế được nước mắt của mình, từ khóe mắt lăn dài xuống, nhưng miệng lại không ngăn được nở nụ cười lạnh, “Ha ha ha.
.
.
.
.
.”
Cô cất tiếng cười bi thương, khóe mắt lại không ngừng được nước mắt.
Cô mang thai! Bao nhiều là châm chọc! Cô một lòng muốn bỏ đi nhưng lại mang thai rồi! Ông trời thật quá trêu ngươi!
“Lăng Vũ Hi!” Anh nhíu mày, không hiểu vì sao cô đột nhiên bật cười thành tiếng, nhìn khóe mắt cô ngân ngấn nước, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Anh đã khiến cô bị tổn thương sao? “Chết tiệt! Cô nàng này, đừng cười nữa, cẩn thận động thai!”
Lời vừa nói ra, anh lập tức hiểu bản