Rầm một tiếng!
Cánh cửa đã bị anh đóng sầm lại không chút thương tiếc, giống như đóng lại cánh cửa ngăn cách trái tim anh và cô!
Nước mắt chảy ra như suối!
Cục cưng? Danh từ lạ lẫm này, xuất hiện trong tâm trí cô quá đột ngột và quá bất ngờ.
Cô xoa nhẹ bụng dưới, cuối cùng không nhịn được đau mà nghẹn ngào bật khóc.
Hai chữ cục cưng này, giống như thật lâu trước đây, đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Đau đớn từng chút từng chút một bao phủ khắp toàn thân cô.
Cục thịt trong bụng kia, vì sao lại tới không đúng lúc như vậy, nhưng cô lại không thể làm gì.
Cô không muốn sinh con cho anh, không có nghĩa là cô không muốn cục cưng trong bụng.
Nói đến cùng thì đó cũng chính là máu thịt của cô!
Nỗi đau xé lòng, làm cô khóc đến mức không thể kềm chế.
Cô phải làm sao đây?
Anh nói, Tiger và đứa bé trong bụng sẽ cùng sống cùng chết!
Cộc cộc cộc
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lăng Vũ Hi không hề nghe thấy.
Cô còn đang đắm chìm trong thế giới bi ai của chính mình.
Sau một lúc lâu, tiếng lạch cạch mở cửa, rồi cửa từ từ mở ra.
Lăng Vũ Hi nằm lặng lẽ trên giường thổn thức.
Hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn không hề phát hiện ra có người đang tiến lại gần mình.
Dần dần, cô ngửi thấy một mùi hương hoa nhài.
Mùi hương này càng lúc càng gần cô, mở mắt nhìn lên——
“Xin chào, cô có phải là..
cô Lăng không?” Một giọng nói dịu dàng từ trên đỉnh đầu cô vọng xuống, câu hỏi có chút e dè, nhã nhặn.
“Hả?” So ra, giọng của cô thua kém hơn nhiều, Lăng Vũ Hi cười giễu.
Cô vươn tay lau sạch nước nơi hốc mắt, lúc này mới nhìn rõ người vừa tới.
Mặc một chiếc váy satin trắng, làn da trắng như tuyết, mái tóc xoăn dài gợn sóng, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn… Phảng phất như một nàng tiên không cẩn thận lạc bước xuống trần, không hề dính chút khói lửa nhân gian!
Là cô ấy!
Trái tim Lăng Vũ Hi thoáng nẩy lên một cái.
Cô gái trước mắt, chính xác là người phụ nữ anh nhớ mãi không quên, người vợ tương lai anh đã chọn.
Nữ chính trong tiệc đính hôn của anh—— Giang Tuyết Nhi!
Thật là một người phụ nữ hoàn mỹ, giờ đây đang đứng trước mặt cô, trong lòng cô cảm thấy đắng chát.
“Cô Lăng, tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau tại khách sạn Nguyệt Cẩm, trong đêm dạ vũ Hoàn Mỹ rồi.” Khóe miệng Giang Tuyết Nhi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lịch sự.
Hôm nay, cô cố ý đến đấy, chân trước nhìn thấy xe ôtô của Thác Dã vừa rời đi, chân sau cô đã đến nơi rồi.
Cô ấy muốn nói gì nhỉ? Lăng Vũ Hi đại khái chuẩn bị sẵn tâm lý.
Vợ cả đã tìm tới tận cửa rồi, còn cô ngay cả tư cách làm người thứ ba cũng không phải, thì làm gì có tư cách để đối đầu?
Khóe miệng miễn cưỡng giật giật, đáp lại cô là một nụ cười thân thiện.
Lăng Vũ Hi gắng gượng kéo lê thân thể mềm nhũn, từ trên giường ngồi dậy.
Cô thật sự không quen bị Giang Tuyết Nhi nhìn từ trên xuống.
Giang Tuyết Nhi lúc này mới tinh tế dò xét người phụ nữ đang ngồi kia, trong lòng lặng lẽ nổi lên cảm giác ghen tuông.
Đây chính là người phụ nữ mặc kimono lần đó đấy ư? Giờ phút này cô có chút tái nhợt, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.
Cô gái này… Cũng không coi là đặc biệt xinh đẹp.
Ít nhất theo quan điểm của cô, tuy rằng vẻ ngoài của Lăng Vũ Hi khá duyên dáng, nhưng làn da lại không được tốt cho lắm.
Da mặt cô ấy lờ mờ có thể thấy có chút bong tróc, giọng nói thì khàn đục.
Trên cổ tay lờ mờ có thể thấy được vài vết sẹo nhỏ, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Người phụ nữ Thác Dã đã chọn để sinh con, là như vậy sao?
“… Cô Lăng, nghe bác sĩ Vương nói, hôm nay cô bị ngất xỉu sao?” Phá vỡ im lặng, giống như thăm dò, Giang Tuyết Nhi cố tỏ ra thật vô tư hỏi.
Nhưng sự thật là, mấy năm nay bác sĩ Vương luôn là bác sĩ riêng chuyên khám chữa bệnh cho cô, do đó đã hình thành tình bạn tốt.
Cô từng nhờ bác sĩ Vương, cô