Thật vất vả, vừa kéo vừa ôm Lăng Vũ Hi ra ngoài, lúc này trong lồng ngực anh mặc dù đang bừng bừng lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn không dám bộc phát, sợ lỡ tay không cẩn thận làm cô bị thương.
Chết tiệt, anh hoàn toàn không biết Lăng Vũ Hi sẽ trốn ở chỗ này.
“A……” Lăng Vũ Hi cau mày, lo sợ kêu to một tiếng, mí mắt năng trĩu, cảm giác choáng váng xa xẩm đầu óc, mắt mở không ra, dường như cô đang chìm trong một giấc mơ thật dài.
Trong giấc mơ đó có cô, có Tiger… Còn có cả gã xấu xa kia…
Cô rối rít vẫy gọi theo bóng lưng bỏ đi trong mộng, đi càng lúc càng xa, gã xấu xa đã bỏ đi rồi!
Bốp~ một tiếng!
Một cái tát như thể trời gián rơi thẳng xuống khuôn mặt vốn tuấn tú nhưng lúc này đã tái mét của Úy Trì Thác Dã.
Lập tức, lửa giận phun trào: “Em đang làm cái gì thế hả, cái cô nàng này!”
Shit! Nằm mơ cũng không yên, anh có lòng tốt bồng cô ra, thế nhưng nghênh đón anh lại là một cái tát của cô!
“Hì hì…” Giống như trong mộng nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh, cô si ngốc bật cười thành tiếng, đáng đời, đáng đời!
Gió đêm thổi qua, sau một lúc cảm giác se lanh khiến cho cô run rẩy, Úy Trì Thác Dã đành phải bồng cô lên đi về phía phòng lớn.
Chết tiệt, cô nàng này cuối cùng thực sự ngủ trong góc của gara! Cô nghĩ cô đã mấy tuổi rồi hả, còn chơi trò này.
Cô ấy không hiểu bây giờ mình đã là phụ nữ có thai hay sao! Chết tiệt!
“Thừa dịp tôi còn chưa xử trí em, tốt nhất mau tỉnh lại cho tôi, Lăng, Vũ, Hi!”
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi, lộ ra lửa giận cực hạn.
Anh biết, gặp phải cô nàng này, dù cho sức kiềm chế của anh có tốt đến đâu, dù cho có lý trí đến thế nào thì tất cả cũng sẽ vì cô mà bị phá vỡ.
Em được lắm, Lăng Vũ Hi!
Phảng phất như không nghe thấy giọng nói của anh, Lăng Vũ Hi vẫn đắm chìm trong giấc mộng của mình.
Gã xấu xa lại rống cô, “Hu hu hu…” cúi thấp đầu, cô bật khóc nức nở.
“Đáng chết, cuối cùng thì em bị làm sao vậy?” Lúc thì cười, lúc thì khóc, cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra với cô nàng này vậy?
Cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn kỹ người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền, lập tức bị khuôn mặt tái nhợt của cô làm anh khiếp sợ.
Úy Trì Thác Dã không hề dừng bước, rất nhanh, anh liền bồng cô lên lầu, trở lại căn phòng khi xưa của con bé.
“Hu hu hu… Hu hu hu… Gã xấu xa…Chết tiệt” Trên đường đi, cô không ngừng nói mê, cơ thể mệt mỏi, tâm trạng mệt mỏi, còn gặp phải ác mộng quấy nhiễu.
Tất cả đều là lỗi của cái gã xấu xa kia, hu hu hu…
Thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Mặc dù lúc này lông mày anh vẫn nhíu chặt, nhưng nước mắt của cô, lập tức dập tắt lửa giận tràn ngập trong anh.
Trái tim anh co rút đau đớn, “Aiz… Tôi phải làm thế nào với em đây? Hi…”
Dịu dàng đắp kín chăn giúp cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, anh không thể lý giải được cảm xúc của mình lúc này.
Việc vừa rồi thiếu chút nữa dọa anh hoảng sợ.
Nếu đêm nay không có ai phát hiện ra cô, thì phải làm sao đây? Anh không dám nghĩ sâu hơn, nhưng cô cũng không nên trốn trong đó ngủ!
Cô ngủ cực kỳ không yên ổn.
Dường như cô đang bị cơn ác mộng xiết chặt, khóe mắt còn vươn lại nước mắt.
Cảnh này, vô tình cùng với cảnh cách đây nhiều năm trùng lên nhau.
Nhưng chuyện thế này đã cách đây nhiều năm, anh gần như quên mất chuyện đó đã xảy ra vào năm nào, chỉ nhớ mang máng khi đó con bé vừa mới tới Xích Long bảo, nửa đêm thường xuyên mộng du chạy đến gara cuộn tròn mình trong góc tường.
Cho đến một lần trong lúc vô tình, anh cũng giống như hôm nay lái xe ra ngoài vào lúc nửa đêm,