Giống như đã ngủ rất lâu, bên tai dường như có tiếng chim hót, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát xông vào mũi, cảm giác vui vẻ thoải mái!
Lăng Vũ Hi nhập nhèm mở mắt ra, vươn tay ra khỏi chăn, duỗi lưng vặn mình, khó lắm mới được một giấc ngủ ngon.
Giống như đã tìm lại được cảm giác thân thuộc nhiều năm trước bị lãng quên, thoải mái cực kỳ!
Cô bắt đầu dò xét cách trang trí trong phòng, mà ngày hôm qua cô chỉ mới nhìn thoáng qua, cơ bản là do không có tâm trạng xem kỹ cách bày trí trong phòng.
Giờ phút này mới phát hiện, căn phòng này rất đẹp, ít nhất là rất hợp khẩu vị của cô.
Thiết kế tông màu hồng nhạt, trên vách tường còn có đủ loại graffiti, chỉ là có hơi chút trống trải, giông như đã lâu rồi không có người ở đây.
Đồ nội thất bày biện cũng có chút phân tán rời rạc.
Thật không ngờ, gã xấu xa kia sẽ sắp xếp cho cô cô ở nơi này.
Cô nhìn chằm chằm vào những bức vẽ trên tường, thật thú vị, tràn ngập cảm xúc trẻ con.
Cảm xúc trẻ con? Bỗng dưng, cô nhớ lại thời gian ở trong ngôi biệt thự, cái gian phòng của cô chủ nhỏ tên < Hi > kia, phong cách và cảm giác của căn phòng đó cực kỳ giống gian phòng này, không phải là…
Chỉ là, nếu vậy thì sao, Lăng Vũ Hi không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng cất lên, “Thím Lâm, con nói không sao mà…”
Không gõ cửa, không có bất kỳ báo hiệu nào, Giang Tuyết Nhi vừa quay ra sau nói với thím Lâm xong, vừa trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cô quay người nhìn vào, cũng là lúc mắt đối mắt với người trên giường.
Cả hai người đều đồng thời im lặng trong năm giây ——
“Ha?” Sau một khắc lúng túng Giang Tuyết Nhi lập tức khỏa lấp bằng một nụ cười tươi rói, “Cô Lăng, cô đã tỉnh rồi? Ha ha, tôi còn tưởng cô vẫn chưa tỉnh dậy đấy.”
Tâm trạng Lăng Vũ Hi vừa mới có chút thoải mái, lập tức bị cái vị < khách quý > này đột nhiên tới phá ngang.
Làm thế nào mà cô có thể gần như quên mất, người phụ nữ dịu dàng trước mắt này, chính là nữ nhân vật chính của buổi tiệc đính hôn ngày hôm qua chứ?
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Tuyết Nhi, Lăng Vũ Hi cẩn thận quan sát thật kỹ khuôn mặt gần như hoàn mỹ trước mắt.
Bỗng nhiên cô có chút khinh thường.
Cô không tin Giang Tuyết Nhi khi đối mặt với cô, một người phụ nữ đang mang thai mà có thể không một chút bận tâm.
Huống chi đứa trẻ mà cô đang mang trong bụng cũng chính là con của < vị hôn phu > cô ấy!
Mối quan hệ tam giác nực cười, mà điều oan ức nhất chính là, cô hoàn toàn không có ý định xen ngang vào giữa bọn họ!
Nhưng kể từ bây giờ, được rồi, cô thỏa hiệp, vì Tiger, cô sẵn lòng hi sinh.
Nhếch nhẹ khóe môi, Lăng Vũ Hi nhàn nhạt trả lời: “Chỉ vừa mới tỉnh, Cô Giang.”
Nghiễm nhiên Giang Tuyết Nhi tỏ rõ điệu bộ nữ chủ nhân, quay đầu lại nhìn thím Lâm vẫn đi theo phía sau: “Giờ cô Lăng đã tỉnh, thím Lâm thím xuống dưới chuẩn bị điểm tâm trước đi.
Dù sao Thác Dã cũng đã có lời nhờ hai chúng ta, phải chăm sóc tốt cho cô Lăng.”
“Vâng, cô Tuyết Nhi, vậy để tôi xuống dưới chuẩn bị.” Thím Lâm liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hi đang nghiêng người dựa vào trên giường.
Bà có một thứ cảm giác kỳ lạ.
Vì sao bậy giờ bà lại có cảm giác cô Lăng và cô chủ nhỏ giống nhau đến vậy? Phải chăng là do bà bị hoa mắt rồi?
Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi thím Lâm, Thác Dã có nói khi nào thì quay trở lại đây không?” Trong mắt cô lóe lên một tia mất mát.
Hôm nay, mới vừa sáng sớm cô đã dậy rồi, gần như suốt cả đêm cô không ngủ, mà chỉ biết mở to mắt chờ đến bình minh.
Nào ai biết đêm qua, cô đã phải trải qua những tra tấn gì!
“Tôi cũng không rõ lắm.
Cậu chủ nói có lẽ trong khoảng một tuần.” Thím Lâm trả lời.
Gã xấu xa đó đi rồi? Tim Lăng Vũ Hi bởi vì nghe được tin tức này nên nhịn không được có chút run rẩy.
Không thể phủ nhận, cảm giác của cô đối với anh, gặp mặt thì giống như kẻ thù, nhưng nếu như không thấy mặt thì lại có chút nhớ mong, thật là mâu thuẫn…
Giang Tuyết Nhi gật đầu.
Mặc dù