Anh nhìn có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ nổi là ai.
Huống chi đã nhiều năm như vậy, phụ nữ xung quanh anh nhiều vô số.
Nếu mỗi người phụ nữ anh đều nhớ rõ, thì đã không phải là Úy Trì Thác Dã rồi!
"Sao vậy? Vẫn không nhớ ra sao?" Khuôn mặt người phụ nữ vặn vẹo.
Dù sao khuôn mặt ả lúc này đã hơn ba mươi, không còn nét thanh xuân nữa.
Còn bức ảnh ả chụp, là hình cách đây mười mấy năm.
Thế nhưng ả ta vẫn cảm thấy vừa ngượng vừa tức! Anh thậm chí không nhận ra ả!
Úy Trì Thác Dã lẳng lặng, nhìn người phụ nữ đang phát điên trước mặt, so với cô gái ngây thơ trong ảnh, rất khó tưởng tượng là cùng một người.
Có lẽ thời gian đã tàn nhẫn bào mòn hết tất cả!
"Nói đi, điều kiện của cô!" Anh không muốn nói chuyện vô nghĩa với ả.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cabin.
Từ góc nhìn của anh, không thể nhìn thấy Lăng Vũ Hi.
Vì vậy, anh di chuyển một chút, tranh thủ lúc người phụ nữ nổi điên, đánh đòn phủ đầu!
"Điều kiện? Úy Trì Thác Dã, anh thật sự… Quên em rồi sao?" Giọng người phụ nữ run run phẫn nộ.
Nếu như thẳng thắng thừa nhận, có thể khiến ả điên này thu tay lại, vậy anh sẽ không chút do dự nói thật.
Anh không có chút ký ức nào về người phụ nữ điên này!
Ả ta nhìn chằm chằm Úy Trì Thác Dã.
Sự im lặng của anh, chắc chắn là đả kích lớn nhất đối với ả!"Ha ha ha ha… Quả nhiên, quả nhiên anh quên em…"
Trong tiếng cười ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Tất cả tuổi trẻ của cô, khát vọng của cô, thậm chí cả tương lai, đều bị người đàn ông này phá hủy! Đổi lấy cái gì? Là sự lãng quên của người đàn ông này! Thậm chí, ngay cả dáng vẻ của cô cũng không thèm nhớ!
Gần như cười ra nước mắt, cô cười bản thân, thêm hận Úy Trì Thác Dã vô tình!
"Được, anh đã không nhớ ra tôi, vậy tôi sẽ khiến cho cô ta cũng hoàn toàn quên anh!" Dứt lời, ả dứt khoát giơ súng, nhắm ngay cửa cabin ——
Trái tim giật thót đập thình thịch, Úy Trì Thác Dã giơ tay lên, "Chết tiệt! Rốt cuộc thì cô muốn gì?"
Anh cũng bị ả làm phát điên.
Nếu Lăng Vũ Hi không phải đang ở trong tay bọn họ, anh cũng chẳng hơi đâu ở lại nơi này nghe ả điên kia gào thét.
"Muốn gì? Ha ha ha ha…" Ả cười điên cuồng, "Muốn gì? Tôi muốn tất cả phụ nữ bên cạnh anh đều chết!"
Đám đàn ông lực lưỡng bên cạnh anh đều hít sâu một hơi.
Người phụ nữ này, bị gì mà điên cuồng hung ác đến thế?!
Im lặng trong hai giây, Úy Trì Thác Dã nín thở, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng khẩu súng trong tay ả ta, cố gắng trấn tĩnh, "Đã qua nhiều năm rồi, sao em phải khổ thế?"
Hắn liếc nhìn bức ảnh, chuyện thời thanh xuân, lúc ấy mới 18 – 19 tuổi, mười mấy năm rồi ai mà nhớ rõ? Nhưng người phụ nữ này rõ ràng là không cam lòng, toàn bộ oán hận vào lúc này bùng phát!
"Hừ! Anh cũng biết đã qua rất nhiều năm rồi! Đã 16 năm qua, mỗi ngày tôi đều phải chịu đựng dày vò, làm cho tôi già đi nhanh chóng, không còn được như trước!… Tôi vốn được nâng niu như công chúa! Giờ lưu lạc đến tình cảnh này, rốt cuộc là tại ai!" Người phụ nữ thét lên thê lương, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Nếp nhăn nơi khoé mắt hằn rõ, mới hơn ba mươi tuổi, nhưng quả thật so với bé gái đáng yêu trong bức ảnh kia khác nhau một trời một vực!
Úy Trì Thác Dã lẳng lặng nghe, không chút phản ứng, mặc cho ả ta xả giận, nhưng trong lòng lại lo lắng cho người phụ nữ trong cabin, cô có ổn không? Vì sao lâu rồi vẫn không nghe thấy tiếng cô? Lăng Vũ Hi…
"Tại ngươi, do Úy Trì Thác Dã ngươi hết!