Tư Duệ cũng tiện tay bám lên vai cô gái nhỏ này, khi nhìn đến nét vẽ thẳng tắp hoàn hảo cùng chữ viết ngay hàng ngay lối bên trong bản thiết kế, tim anh đập nhanh hơn. Không nghĩ tới, cô nhóc thật sự có tài. Vậy mà anh lại ép cô ấy ở bên cạnh mình, để người khác suốt ngày lải nhải những lời không tốt về cô? Anh hối hận rồi, có cơ hội, anh lập tức bảo Tiêu Minh xem xét những mẫu mới này. Kiểu dáng xe rất thanh lịch, đơn giản, không rườm rà lại mang tới cảm giác thuận mắt. Bên trong, các chi tiết máy cần chỉnh sửa đôi chỗ, nhưng chỉ cần dụng tâm là sẽ cho ra được một kiểu mới khác biệt. Tốt nghiệp đại học sớm không phải là nói suông nhỉ?
Đang lúc anh nhìn chăm chú, Viên Tuyết Hinh lại đột nhiên đăm chiêu, ngón trỏ xinh xắn chọt lỗ mũi mèo nhỏ đang bám trên vai mình:
“Ài, từ đó đến giờ cứ nghĩ là hâm mộ thôi, nhưng mà càng ngày càng kì cục. Mới không gặp hai ngày mà cái khuôn mặt đào hoa của anh ta cứ lởn vởn trong đầu tao hoài, mèo ạ. Tao nhắn tin cũng không thèm trả lời, gọi không bắt máy, vậy mà còn tuyên bố cho tao số riêng, bất kì lúc nào cũng gọi được cơ.”
Mấy cọng râu bên mép Tư Duệ giật giật, đột nhiên nghe được lời tâm sự này thì ngẩn ra. Điện thoại cũ của anh tất nhiên là Tiêu Minh cầm rồi, làm sao mà biết Viên Tuyết Hinh nhắn tin cho mình chứ! Mà không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại rất quan tâm anh đó~ vui mừng cọ đầu vào bên cổ của Viên Tuyết Hinh, không để ý hình tượng chút nào, thừa cơ hội đang ở dạng mèo mà cọ người ta một cái.
Tư Duệ muốn mau chóng tìm cách trở lại làm người thì trước tiên phải nghĩ kĩ về nguyên nhân khiến anh biến thành như thế này. Đầu óc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trong quá khứ lại một lần, xâu chuỗi các sự kiện kì lạ vào nhau, cuối cùng rút ra kết luận!
Anh méo biết! Con mẹ nó!
Viên Tuyết Hinh sau khi suy nghĩ vẩn vơ xong liền ôm mèo nhỏ trở lại giường, ngả mình xuống một lát là ngủ luôn.
Trong khi cái người bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều thì Tư Duệ đang rối ren vô cùng, nặn óc ra, xoắn chúng lại cho nhiều nếp nhăn hơn cũng chẳng có tí manh mối nữa là! Không biết qua bao lâu, dưới mùi hương dễ ngửi của Viên Tuyết Hinh, hai mí mắt của anh rốt cuộc xụp xuống.
Tư Duệ lại mơ, mà lần này là một giấc mơ quái đản. Anh thấy Viên Tuyết Hinh cùng