Viên Tuyết Hinh ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện mèo nhỏ của ông chủ đã chạy đi đâu mất. Cô cùng Lục Hâm tìm cả buổi vẫn không thấy bóng dáng nó, đang lúc rối rắm sợ bị trách phạt, chợt nhận được tin nhắn từ quản lý Tiêu Minh.
[Ngày mai đến địa chỉ này giúp tôi một chuyến, Tư Duệ có vẻ bệnh rồi.]
Bệnh? Anh ta đi công tác về khi nào? Cũng không thèm nhắn tin báo cho cô biết. Viên Tuyết Hinh đột nhiên cảm thấy giận dữ. Lúc này cấp trên còn muốn cô đi thăm anh ta? Cứ mơ đi!
Viên Tuyết Hinh như bình thường, ngồi ở nhà bắt đầu xem các loại xe mới nhất trên thị trường, trước mắt là màn hình máy tính đang lập lòe, mà trong đầu toàn chứa hình ảnh của Tư Duệ. Không biết anh ta bệnh có nặng không? Trông bình thường khỏe mạnh như vậy mà, cái tên da mặt dày đó...
Ngơ ngơ ngác ngác đến tối, cuối cùng cầm áo khoác dày mặc vào người, kêu to:
"Lục Hâm, tớ ra ngoài đây!"
"Hửm? Đi đâu vậy? Tớ đã hẹnTrần Thế đến ăn tối rồi mà!"
"Cho hai cậu không gian riêng, còn than trách gì?" Viên Tuyết Hinh cười cười, nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ Tiêu Minh đã cho.
Trên cổ quấn khăn dày, trên người cũng mặc ba bốn lớp áo, nhìn qua như cục bông di động vậy. Cô ngước mắt nhìn căn hộ xa xỉ cao gần ba mươi tầng, rộng trên trăm mét, trong lòng cảm thán không thôi, đúng là nhà giàu!
Đi thang máy lên tầng ba mươi, tìm phòng 301, chần chờ một tí, sau đó gõ cửa.
Cộc cộc.
Không có người trả lời, lại gõ hai cái. Nhưng mà bên trong giống như không nghe thấy, vẫn im ắng. Viên Tuyết Hinh mở điện thoại lên, nhập mã mở khóa mà Tiêu Minh cấp cho.
Tít.
Đẩy cửa vào trong, Viên Tuyết Hinh lập tức nhăn mày. Phòng quá tối! Mò mẫm bật công tắc đèn, phòng khách bày biện đơn giản sang trọng, nhưng dù sao cũng không có tâm trạng ngắm, cô đi nhanh về phía phòng ngủ. Bên nào nhỉ? Bên này là nhà bếp, vậy qua kia xem thử.
Lúc tìm được phòng ngủ của Tư Duệ, Viên Tuyết Hinh thử đưa tay đẩy đẩy cửa. Thấy không có khóa trong mới thở phào một hơi, vừa bước vào, còn chưa kịp bật đèn đã bị người ta nắm lấy tay bẻ ra sau, trên cổ truyền tới cảm giác lành lạnh. Không cần nói cũng biết thứ kim loại lạnh lẽo kia nếu lệch nhẹ một cái cũng có thể cắt đứt cổ họng mình.
Viên Tuyết Hinh run rẩy kêu lên: "Tư Duệ! Là tôi! Viên Tuyết Hinh!"
Tư Duệ nghe được giọng người quen, trên tay thả lỏng, dao gọt trái cây cũng bị anh quăng sang bên cạnh. Giống như đã dùng hết sức lực, người anh lung lay một cái, trực tiếp ngã xuống. Mà Viên Tuyết Hinh nãy giờ bị hù run rẩy cả chân, đứng không vững, người ta nặng như vậy làm sao cô đỡ nổi! Kết quả là bị đè xuống sàn nhà, bên tai truyền tới từng đợt hơi thở nóng rực của Tư Duệ.
"Tư Duệ? Này! Anh nặng quá!"
Viên Tuyết Hinh thở phì phò, cố gắng đẩy người bên trên ra, sau đó đau khổ kéo anh ta trở lại giường.
Lúc bật đèn lên mới hoảng hồn, trong phòng bừa bộn không chịu nổi!
"Anh uống thuốc chưa?"
Viên Tuyết Hinh lại gần, thử dò hỏi, nhưng mà ai đó chỉ nhắm mắt nhăn mày, rên hừ hừ. Coi bộ bệnh nặng hơn cô nghĩ. Trước tiên đem nhiệt kế đến, nhét vào trong người Tư Duệ, thấy áo sơ mi trắng trên người anh ta ướt đẫm, bất đắc dĩ phải cởi ra hết. Làn da màu lúa mạch cùng cơ bụng rắn chắc nhiễm một tầng