Dám cá với các bạn trong công ty không có nhân viên nào lá gan to như Viên Tuyết Hinh, lấy muỗng gõ vào mặt boss lớn, lại còn là một tên mắc bệnh sạch sẽ nhè nhẹ thì không chết cũng bị lột một lớp da.
“Tư Duệ… Cái đó… Tôi…” Viên Tuyết Hinh lắp bắp giữ nguyên tư thế.
Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của cô gái đáng yêu trước mắt, Tư Duệ bật cười, răng nanh nho nhỏ lộ ra ngoài, có chút trẻ con. Anh hỏi:
“Sợ à?”
Viên Tuyết Hinh đúng là sợ ngây người, nhưng khi thấy mọi thứ không nghiêm trọng như mình nghĩ thì chớp chớp mắt.
“Cô định để mặt tôi như thế này luôn sao?”
Một câu đơn giản của Tư Duệ làm cục bột nhỏ sực tỉnh, chạy đi lấy khăn giấy tới rồi nhẹ nhàng lau vết bẩn trên trán anh. Mà người nào đó cũng ngửa mặt hưởng thụ, cảm thấy bây giờ có bị hất nguyên tô cháo vào người cũng không sao cả.
Cái khuôn mặt hồng hồng tròn tròn kia, anh nhìn thật muốn cắn quá, còn có, môi…
Tư Duệ nhắm mắt, cố gắng dời lực chú ý sang tô cháo trên tay. Ăn xong rồi, Viên Tuyết Hinh ngoan ngoãn dọn dẹp, tay trái cầm thuốc, tay phải cầm nước dâng lên. Cảm giác như người hầu và hoàng thượng vậy.
Đang lúc chờ đợi, người đàn ông nào đó bắt đầu giở chứng trẻ con:
“Không uống.”
Mí mắt Viên Tuyết Hinh giần giật, không biết phải nói gì nữa rồi. Bộ ai bị bệnh cũng đổi tính như vậy à? Cô buồn bực nhìn anh:
“Không uống bệnh sẽ nặng thêm.”
Tư Duệ chép miệng không nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Phòng anh có lắp cửa kính thủy tinh, từ trong phòng nhìn ra là một khu phố đang lên đèn sáng rực, cực kì đẹp mắt.
“Tư Duệ? Không uống thật sao?”
Viên Tuyết Hinh bất lực, cầm hoài cũng mỏi chứ! Cô là nhân viên của công ty kiêm trợ lý của anh ta, chứ đâu phải ô sin? Chạy tới đây dọn dẹp thì thôi đi, cháo nấu cho ăn còn dám chê, bây giờ thuốc đưa lên cũng không thèm ngó tới.
Đang lúc Viên Tuyết Hinh muốn lui ra ngoài, anh ta chợt xoay đầu lại, chụp cổ tay cô một cái, nước trong ly sóng sánh suýt tràn ra ngoài.
“Lại gần chút.”
Viên Tuyết Hinh khó hiểu nhích lại gần, mắt thấy người nọ giơ tay lên chuẩn bị búng trán mình, cô theo bản năng nhắm mắt tịt mắt lại.
Đau đớn như dự định không thấy đâu, chỉ là, môi đột nhiên có cảm giác mềm mại, ấm áp vô cùng. Tay cô run lên, mấy viên thuốc hạ sốt lăn lông lốc trên sàn nhà. Mà bên này, Tư Duệ nhanh nhẹn đỡ lấy ly nước đang tuột khỏi tay Viên Tuyết Hinh, đặt lên bàn. Đợi Viên Tuyết Hinh mở to mắt ra, khuôn mặt của đại boss đã gần trong gang tấc, môi của đại boss dán chặt lấy môi cô.
H-h-h-h-ôn…
Viên Tuyết Hinh trực tiếp chết đứng, mở to mắt nhìn chằm chằm người đối diện.
Tim cô đâu rồi? Rơi ở đâu rồi? Sao lại không đập nữa… Mau nhặt lên!
Phản ứng ngây ngô của cô càng khiến Tư Duệ buồn cười, anh cũng chỉ dùng môi mình chạm một cái lên môi cô thôi, có phải ăn thịt người đâu chứ? Không phải nói, môi bé cưng rất mềm, lại còn thơm nữa. Nhưng anh không thể trắng trợn “ăn” những đứa trẻ trong sáng thế này được. Từ từ lùi lại, liếm môi một cái, nhìn liều thuốc còn đặt trên bàn, anh vươn tay cầm lấy, tự mình uống xong bổ sung một câu:
“Như vầy uống mới không thấy đắng.”
Viên Tuyết Hinh nghe xong cực độ