Tư Duệ lái xe đưa cả ba người đến bệnh viện trước, sau khi để bác sĩ kiểm tra sơ qua và băng bó cho Lục Hâm xong liền bắt xe đưa họ về. Anh cần đến đồn cảnh sát một chuyến, nhưng cái cô Viên Tuyết Hinh kia lại sống chết bám áo anh không chịu buông.
“Tôi cũng muốn đi!”
Anh nhăn đôi mày rậm, không vui gỡ tay cô ra:
“Đi theo làm gì? Lục Hâm còn cần người chăm sóc, về!”
Bọn họ đang đứng trước cửa ra vào của bệnh viện, nếu còn làm ồn chỉ sợ không tốt lắm. Anh đang định bảo Lục Hâm kéo cô vào trong taxi thì Viên Tuyết Hinh chợt nhào lên ôm eo anh lắc lắc:
“Em cũng muốn đi nữa, Tư Duệ, cho em theo, nha nha nha?”
Ngay cả xưng hô cũng đổi, lại còn nũng nịu như vậy? Lục Hâm nổi da gà da vịt, vội thức thời nắm tay Trần Thế kéo đi. Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ cùng hưởng thụ của ai kia, cậu chỉ muốn đập cho một cái. Được Viên Tuyết Hinh ôm thích muốn chết còn làm bộ làm tịch cái gì thế, Tư chủ tịch?
Bình thường Viên Tuyết Hinh rất ít khi chủ động ôm ấp Tư Duệ, bây giờ còn chịu khó làm nũng, trong lòng anh nhất thời mềm nhũn, ngưa ngứa như có một sợi lông vũ lướt qua lướt lại. Ngón tay thon dài vuốt vuốt lòng bàn tay trắng mịn của cô:
“Đến sở cảnh sát phải im lặng, không được làm ồn, biết chưa?”
Viên Tuyết Hinh đạt thành mục đích, vội gật gật cái đầu nhỏ. Mái tóc xoăn đánh xù bị cô hất lung tung cả lên.
Tư Duệ mở cửa xe, cô nàng như con thỏ bông kia liền hớn hở trèo lên, tự mình thắt dây an toàn rồi ngồi nghiêm chỉnh.
Anh khó hiểu nhìn một lúc, khẽ hỏi:
“Đến sở cảnh sát có gì vui à?”
“Không hẳn.”
“Vậy sao lại hứng thú thế? Nhất nhất muốn đến đó cùng tôi?”
“Nghe nói ở trụ sở thành phố quy tụ nhiều anh đẹp trai lắm nên đến xem thử.”
Viên Tuyết Hinh nói xong, đèn đường và cây cối bên ngoài cửa kính bỗng chốc trôi vèo vèo ra sau đầu, thậm chí Tư Duệ còn bật xi nhan, đạp thắng, muốn vòng về con đường vừa đi qua. Động cơ xe hơi rít lên từng hồi dài làm cô ê cả mông. Định chở cô về thiệt hả trời? Viên Tuyết Hinh không tin, đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, vội vỗ vỗ lên vai anh:
“Này này này, đùa thôi, đùa thôi mà! Tôi- Em muốn đến sở cảnh sát tham quan!”
“Tham quan hay ngắm trai?”
Giọng Tư Duệ trầm xuống, so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, làm cô thấy rờn rợn. Rõ ràng chẳng thèm quan tâm lời cô nói nữa, thái độ như thể chắc chắn muốn tiễn cô về nhà. May mà Tư Duệ đúng lúc muốn quẹo trái thì còn hơn mười giây nữa mới qua đèn xanh.
Viên Tuyết Hinh đánh bạo nghiêng mạnh người qua hôn một cái chụt lên xương gò má của anh.
“Em sẽ ngoan mà, chỉ đi theo anh thôi đến chơi thôi, hứa luôn. Tư Duệ a~ dẫn em theo nha?”
Làm xong mới thấy xấu hổ, Viên Tuyết Hinh thật muốn úp mặt vô chỗ nào đó cho bớt nhục. Nhưng mà mắt vẫn mở to, cố làm cho mắt khô nhanh một tí, nặn ra mấy giọt nước cho thêm phần long lanh lấp lánh. Đáng thương không? Tội nghiệp không? Dẫn người ta theo đi!
Trong một buổi tối bị đánh lén đến hai lần, trái tim già nua của Tư Duệ không chịu nổi, lại còn gọi tên thân mật như vậy...
“Được rồi, để tôi thấy cô tia tên nào thì liệu hồn.”
Viên Tuyết Hinh thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi mắt, vô cùng tự nhiên cầm áo khoác của