Chuyện khiến Tư Duệ đau đầu nhiều ngày qua vừa được giải quyết xong thì bản thử nghiệm mẫu xe đua mới nhất dựa trên bản thiết kế của Viên Tuyết Hinh cũng sắp hoàn thành.
Tên xe? Tư Duệ không thèm hỏi ý Viên Tuyết Hinh đã đặt luôn là YAM*. Lúc đầu bạn nhỏ còn giãy nãy muốn tự mình nghĩ một cái tên thật hay thật ý nghĩa, nhưng sau khi nghe anh giải thích dòng chữ kia liền cười ha ha đồng ý. Kế tiếp, việc họ cần làm chính là chờ đợi phản ứng từ công chúng.
Mà nhiệm vụ quan trọng nhất của Tư Duệ bây giờ là đến quê Viên Tuyết Hinh một chuyến để… ừm, thăm nhà người yêu.
Nhưng mà khổ cái là...
“Không là không! Không về!”
“Vậy cô định để tôi đợi đến khi nào?”
“Đợi… đợi khi nào Trần Thế về nhà mẹ đẻ đã. Bây giờ tôi còn phải lo cho Lục Hâm và Trần Thế, không về được đâu!”
Viên Tuyết Hinh chịu hết nổi liền vơ đại một lí do để chặn con người hấp tấp kia lại. Thấy Tư Duệ im im, cô tưởng anh ta bỏ cuộc rồi, ai ngờ ngày hôm sau, mẹ của Trần Thế gọi đến nhà cô đòi người.
Vì để tránh cho cục cưng của mình bị kẻ xấu dùng đồ ăn dụ đi mất, Lục Hâm lấy danh nghĩa bạn thân thiết, cuốn gói theo Trần Thế về nhà luôn.
Viên Tuyết Hinh nhìn căn nhà vốn đông vui, bây giờ thoáng chốc chỉ còn lại mình cô thì không khỏi lặng người đi thật lâu. Sao cứ thấy mùi âm mưu của Tư Duệ vậy?
Chẳng sai đi đâu được, chân trước Lục Hâm vừa ra khỏi cửa, Tư Duệ đã đến nơi.
“Có thể gọi cho mẹ cô được chưa?”
Viên Tuyết Hinh vuốt mấy sợi tóc trước trán sang bên, nhìn khuôn mặt chờ mong của anh mà bĩu môi. Giỡn mặt với ai chứ tên này thật sự muốn gì là không thể cản được. Thật ra cô cũng muốn nói cho mẫu thân đại nhân biết lắm nhưng trong tình huống tệ nhất, cô có thể bị cạo đầu luôn ấy.
Nghĩ vậy nhưng Viên Tuyết Hinh vẫn chậm rãi rút điện thoại ra, ánh mắt Tư Duệ lập tức sáng ngời, cô bực mình tát một cái chát vào vai anh:
“Anh phải chuẩn bị tâm lý đi, mẹ tôi rất cổ hủ!”
Tư Duệ mặt đen xì, vừa xoa vai vừa lầm bầm lầu bầu chửi rủa. Dạo này càng ngày càng thích đánh người, chờ lần này đi thăm quê cô về xem có dám xằng bậy nữa không, hừ.
Anh kề sát tai vào bên điện thoại Viên Tuyết Hinh, nghe được một loạt tiếng địa phương còn có tiếng rè rè nữa.
“Vâng, mẹ, con khỏe lắm…”
Viên Tuyết Hinh đưa tay đẩy cái đầu bên vai mình ra, liếc mắt cảnh cáo Tư Duệ không được nghe trộm.
“Mẹ, con có chuyện quan trọng muốn nói đây ạ. Nhưng mẹ phải bình tĩnh nha?”
[Chuyện gì? Mày có bảo mày dẫn bạn trai về mẹ cũng không ngạc nhiên đâu.]
“M-mẹ nói gì vậy ạ?”
[Lại chả! Mày lên báo bữa giờ tưởng mẹ không biết à? Mẹ không nói là thử chờ xem bao giờ mày mới chịu thành thật đó.]
“Mẹ không lo con bị bắt cóc hay lừa tình sao?”
[Đứa nào lừa được đứa thông minh như mày mẹ cũng tiễn mày đi luôn.]
“...”
Mẹ, hình như mẹ không biết con gái mẹ khi yêu là IQ EQ gì cũng tuột dốc thê thảm hả?
[Thằng nhóc kia cũng đẹp trai quá nhỉ? Nó tên gì