Viên Tuyết Hinh bị Tư Duệ đè trên giường làm một đêm, cả người đau nhức nằm bẹp không dậy nổi, hai bên đùi căng đau khó chịu, gần sáng mới mơ màng ngủ mất.
Mùi hương trong phòng nhè nhẹ dễ chịu, nắng sớm vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hai thân ảnh đang ôm nhau trên giường.
Tư Duệ cảm giác được ánh nắng, chầm chậm mở mắt ra. Anh thấy đầu mình vừa đau vừa nhức, trên ngực nằng nặng, cúi đầu, chợt phát hiện một cô gái lạ đang áp mặt lên ngực anh mà ngủ. Anh giật mình bật người dậy, động tác mạnh này làm người bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Viên Tuyết Hinh dụi mắt nhìn anh:
“Anh sao vậy? Ngủ không ngon à?”
“Cô…”
Tư Duệ nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng xinh của cô gái đối diện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây rõ ràng là nhà anh…
“Cô là ai?”
Viên Tuyết Hinh nghe anh hỏi, cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay trong chớp mắt, cô khó hiểu nhìn anh:
“Anh nói gì vậy? Đừng bảo với em là mất trí nhớ rồi. Không vui đâu.”
Tư Duệ ngồi thẳng người dậy, hít sâu một hơi để chắc rằng mình không nằm mơ, sau đó mới nói:
“Tôi thật sự không biết cô… cô, có phải đêm qua chúng ta uống say rồi lên giường với nhau không?”
Lần này đến phen Viên Tuyết Hinh nhíu mày:
“Em là vợ của anh mà? Tư Duệ, đừng đùa như vậy.”
Tư Duệ nghiêm túc nhìn cô, khuôn mặt xa lạ này...
“Tôi không đùa…”
Hành động của Tư Duệ quả thật rất kỳ quái, Viên Tuyết Hinh vừa thấy anh như vậy đã nghĩ ngay đến thứ thuốc mà Mira đưa cho anh. Đây là cái giá mà Mira nói, hay tác dụng phụ của thuốc?
Cô bối rối không biết phải làm sao, cả người cứng đờ ngồi ở nơi đó. Anh không nói đùa, anh thật sự quên cô rồi? Cứ như vậy quên cô?
Mặc dù Tư Duệ không nhớ ra người này là ai, tại sao lại ở nhà mình, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh mà hỏi:
“Cô nói cô là vợ của tôi?"
Viên Tuyết Hinh lê thân mình đau nhức xuống giường, sau đó quay đầu nhìn anh, nói:
“Đúng vậy. Anh chờ một chút…”
Cô đi về phía tủ nhỏ, quỳ gối xuống rồi cẩn thận lục lọi, trong lòng đang rất hoảng loạn, nhưng trước tiên phải làm rõ mọi chuyện với chồng của cô, để anh không đuổi cô ra khỏi đây!
“A, tìm được rồi.”
Cô cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn, đi tới bên giường, đưa cho Tư Duệ.
Không khí giữa hai người có chút kỳ cục, vốn dĩ là vợ chồng, bây giờ lại chỉ có mình Viên Tuyết Hinh nhớ, khỏi phải nói có bao nhiêu khổ sở. Tư Duệ đang giữ khoảng cách với cô, anh rất cẩn thận không biểu lộ ra, nhưng cô vẫn nhận thấy được.
Viên Tuyết Hinh ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, may mà anh không có đuổi cô ra khỏi nhà, cũng không có nói mấy lời khó nghe.
Trong lòng Tư Duệ vô cùng hoang mang, nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn đề tên mình và một người phụ nữ tên Viên Tuyết Hinh, anh ngẩng đầu lên.
“Cô là.. .Viên Tuyết Hinh?”
Đối