Hậu quả của việc Tư Duệ chơi ngu là bị vợ cắn một dấu thật to trên vai, anh bị đau nhưng không dám nói lời nào, ai bảo anh trêu vợ chứ?
Lúc anh nói cho vợ biết anh đã nhớ ra hết mọi chuyện, cô lại mít ướt một lần nữa, cả người cô giống như làm từ nước vậy, hở một chút là nhõng nhẽo.
Viên Tuyết Hinh cũng không muốn thế, nhưng thời gian sống chung với anh bị anh chiều hư rồi, chỉ biết cuộc sống của cô mà không có anh thì không được.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, giống như Viên Tuyết Hinh quen với việc có anh bên cạnh, không có liền khó chịu, Tư Duệ cũng vậy. Thậm chí ký ức không còn, nhưng thói quen sinh hoạt cùng cô vẫn luôn còn đó…
Ba ngày này Tiêu Minh cũng liên lạc đến hỏi thăm tình hình, lúc nghe được Tư Duệ “tỉnh” rồi, Tiêu Minh mừng đến rơi lệ:
[Em trai, mau quay lại làm việc, anh đây sắp bị cậu hại thảm, quá nhiều thứ cần duyệt đó biết không hả? Anh còn đang nghi ngờ cậu giả vờ mất trí trốn việc đó.]
“Giả vờ với anh làm gì, dọa Tuyết Hinh khóc nhiều như thế, em không có điên.” Tư Duệ nghiêm túc nói.
[Rồi, cô vợ nhỏ của cậu là nhất, chỉ biết đến vợ, còn ông anh đang đi làm thay cậu sắp đổ bệnh đây cậu không quan tâm.]
Nói được mấy câu, Tiêu Minh liền tìm lý do chuồn gấp, bắt Tư Duệ đến công ty xử lý nốt những văn kiện còn lại.
Viên Tuyết Hinh ở nhà phát chán, vì vậy đu theo Tư Duệ đi làm… Cũng như trước đây, cô ngồi bên cạnh thật sự rất vô dụng, chỉ biết ngủ gật mà thôi.
Nhưng có cô ở nơi này, Tư Duệ cảm thấy động lực tăng gấp đôi, dù có mệt cũng rất đáng. Kiếm tiền nuôi vợ, còn có gì không đáng giá chứ?
Đoạn thời gian sau đó, Viên Tuyết Hinh không đi làm nữa, bởi vì cô cảm giác không khỏe, ăn uống không vào, còn hay ngủ ngày, mệt mỏi.
Tư Duệ vốn muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô lại bảo không cần, còn dặn anh đi mua que thử thai.
Nghe đến đây, Tư Duệ không chắc chắn lắm mà hỏi:
“Không cần đi thật sao? Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra cho chắc đi?”
“Nghe lời em là được, cái này cũng không phải chuyện gì to tát