Viên Tuyết Hinh như thường lệ đến gần hôn anh một cái rồi nói:
“Anh ngủ ngon.”
Tư Duệ không né tránh, làm cô có chút thở phào nhẹ nhõm. Cô còn sợ anh sẽ không thích ứng được với những hành động thân mật này, nào ngờ đâu anh còn đang ngoan ngoãn chờ cô đến hôn.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tư Duệ hiện lên nét khó xử, mở miệng nói:
“Tuyết Hinh, em có trách anh không?”
“Trách? Sao lại trách anh?”
Viên Tuyết Hinh ngồi đối diện anh, mắt mở to ra.
“Anh quên em như vậy, em không trách anh sao?”
Nghe giọng anh có vẻ áy náy, Viên Tuyết Hinh sờ nhẹ tóc mái của anh, cười nói:
“Không phải anh cũng nói rồi sao, chúng ta từ từ bồi đắp tình cảm là được. Em không tin anh có thể hoàn toàn quên đi em.”
Tư Duệ để mặc cho cô chạm vào, nhìn cô chăm chú.
“Em tự tin như vậy à?”
“Anh muốn nghe chuyện trước đây không? Em kể anh nghe nhé?”
“Được, chỉ cần em nói sự thật.”
Anh híp mắt nhìn cô, có vẻ không tin tưởng lắm vào nhân phẩm của cô.
Viên Tuyết Hinh cảm thấy oan ức, nói:
“Anh nhìn vậy là ý gì? Người ta còn có thể nói dối à? Nói anh biết, từ ngày đầu tiên đến công ty xin việc, anh đã hủy họp để chạy xuống đón em đó.”
“Ai nói vậy…” Tư Duệ tỏ vẻ không tin, người nghiêm túc trong công việc như anh sao có thể vô cớ làm vậy?
“Thật ra anh Tiêu Minh nói cho em biết đó, em cũng không ngờ mình lại đặc biệt như thế, có thể làm anh bỏ họp giữa chừng luôn. Trước kia, em nhặt một con mèo, cứu nó, sau đó nó lại vì em mà hy sinh…”
Nói đến đây, giọng cô có chút buồn bã.
“Lần đó anh tỉnh dậy sau vụ tai nạn, không nhớ gì về em, nếu không phải trùng hợp em đến công ty anh xin việc, có lẽ mãi mãi anh cũng không nhớ ra đâu. Bây giờ, anh lại quên em nữa rồi.”
Tư Duệ thấy cô đang hừng hực khí thế biến thành yểu xìu, mỉm cười xoa đầu cô, nói:
“Không nói chuyện buồn, em kể chuyện vui cho anh là được.”
Viên Tuyết Hinh hít sâu một hơi, bắt đầu kể về quá trình thành đôi đầy trắc trở, à không, đầy ngốc nghếch của hai người cho anh ấy nghe. Ban đầu cô còn rất háo hức, nhưng dần dần không chống được cơn buồn ngủ mà híp mắt lại.
Tư Duệ đưa tay đỡ đầu cô, đem cô ôm vào trong ngực rồi nằm xuống:
“Em ngủ đi, ngày mai lại kể cho anh nghe.”
“Ừm ừm…”
Viên Tuyết Hinh cọ cọ mặt vào vai anh, sau đó gác chân lên người anh mà ngủ, tay thì sờ sờ ngực anh.
Thói quen ngủ này của cô có chút… Tư Duệ đen mặt không biết phải nói gì nữa. Anh là một nam nhân đang độ