Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 35:
Nghe được những lời này của Tạ Thời Tân, Đường Trụ biểu diễn cho Tạ Thời Tân xem biểu cảm nụ cười dần dần biến mất.
Tạ Thời Tân nhìn thấy tự nhiên hiểu rõ, anh khụ một tiếng: "Anh thuận miệng..."
Lời Tạ Thời Tân còn chưa nói xong, đột nhiên Đường Trụ đi tới, sau đó cậu tách chân ra ngồi lên đùi Tạ Thời Tân, cúi đầu hôn anh.
Nụ hôn này Đường Trụ hôn thật sự dùng sức, trong quá trình Tạ Thời Tân muốn đẩy cậu ra một ít, cậu cũng không chịu.
Không biết là trái tim của ai đập kịch liệt, thình thịch thình thịch.
Lần này Đường Trụ rất chủ động, môi dưới của Tạ Thời Tân cũng bị cậu cắn rách.
Chờ Đường Trụ nếm được mùi máu tươi, cậu mới ngẩng đầu lên, nhưng mà cậu không có xác nhận miệng Tạ Thời Tân còn lành lặn hay không, đầu cũng không quay qua mà chạy về phòng của mình, để một mình Tạ Thời Tân ngồi trên ghế, trong lòng trống trơn.
Tạ Thời Tân xảo diệu xem chuyện này thành Đường Trụ thẹn thùng, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên Đường Trụ chủ động trong ấn tượng của anh.
Anh sờ soạng môi dưới của mình một chút, phát hiện vết máu trên đó, anh lại liếm đi, rồi tự mình nở nụ cười.
Trên bàn còn dư một ít vụn bánh kem, Tạ Thời Tân đứng lên dọn dẹp, đặt bánh kem còn dư vào tủ lạnh, quà cũng gom lại hết, để ở một bên.
Chờ anh dọn dẹp xong, cuối cùng Đường Trụ cũng từ phòng mình đi ra.
Hình như cậu vừa rửa mặt, trên tóc còn dính bọt nước, gương mặt hơi đỏ ửng.
Hai người không nhắc đến nụ hôn vừa rồi, Đường Trụ ra tới hỏi câu đầu tiên cũng là: "Dọn xong rồi sao?"
Tạ Thời Tân: "Ừm."
Đường Trụ cười cười với Tạ Thời Tân: "Cảm ơn."
Tạ Thời Tân: "Chỉ cảm ơn thôi thì không đủ đâu."
Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: "Vậy phải làm sao đây?"
Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ: "Ngày mai em có rảnh không? Muốn cảm ơn anh thì dành hết thời gian ngày mai cho anh đi."
Đường Trụ nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tạ Thời Tân: "Đưa em đi chơi."
Đường Trụ: "Ngày mai còn phải đi làm mà," nhưng cậu nhanh chóng sửa miệng: "Được thôi, em xin nghỉ một hôm, ngày mai cho anh hết."
Tạ Thời Tân nuốt câu "vậy xin nghỉ" xuống: "Được."
Ngày hôm sau Đường Trụ lấy bộ quần áo Tạ Thời Tân mua cho cậu ra, hôm nay trời đẹp, không cần mặc áo khoác, nhưng Đường Trụ lại phát hiện một thứ mới trong tủ quần áo của cậu, một cái áo gi lê.
Giống như cái áo sơ mi lần trước, không biết tự lúc nào xuất hiện trong ngăn tủ, vừa lúc có thể phối đồ.
Thay quần áo xong đi ra, Tạ Thời Tân đã ở bên ngoài đợi, anh ngẩng đầu lên, nhìn cách ăn mặc này của Đường Trụ, sửng sốt một chút.
"Đẹp." Tạ Thời Tân đánh giá đơn giản.
Đường Trụ đi qua hỏi: "Hôm nay đi đâu?"
Tạ Thời Tân cầm hai chiếc vé vào cửa trên bàn lên: "Phải đến trung tâm triển lãm khoa học kỹ thuật."
Đường Trụ nhướng mày: "Anh chuẩn bị cái này à, lâu rồi em chưa đi nữa."
Tạ Thời Tân: "Muốn đi không?"
Đường Trụ gật đầu: "Muốn đi!"
Trung tâm triển lãm khoa học công nghệ thành phố A có liên kết với đại học A, khu triển lãm có một khu vực chuyên môn dành cho một vài chuyên ngành trong đại học A, ở đó trưng bày một số tác phẩm của sinh viên, mỗi quý sẽ đổi một lần.
"Lần trước em đi là còn học năm cuối, lần đó đúng lúc đến lượt ngành của bọn em, ký túc xá bốn người bọn em tranh thủ thời gian cùng nhau đến xem." Đường Trụ ở trên xe nói.
Tạ Thời Tân hỏi: "Có tác phẩm của em không?"
Đường Trụ gật đầu: "Có, hình như là ba cái," Đường Trụ nói xong hỏi: "Anh cũng học chung trường với em, chắc là cũng có đến phiên chuyên ngành của bọn anh nhỉ?"
Tạ Thời Tân gật đầu: "Khi anh học năm hai thì đến lượt."
Đường Trụ: "Có của anh không?"
Tạ Thời Tân: "Có vài cái."
Đường Trụ: "Woa, anh học năm hai đã giỏi như vậy rồi à?"
Tạ Thời Tân nhướng mày: "Tàm tạm."
Tạ Thời Tân nói xong đột nhiên câu cổ Đường Trụ, kéo Đường Trụ lại gần, ấn vào lòng anh: "Nếu đã chung trường, có phải em nên gọi anh một tiếng đàn anh?"
Đường Trụ buồn cười: "Gọi đàn anh thì gọi thôi, anh đè em làm gì."
Tạ Thời Tân: "Em gọi anh rồi anh sẽ thả em ra."
Đường Trụ: "Đàn anh."
Tạ Thời Tân: "Thành tâm một chút."
Đường Trụ: "Đàn! Anh!"
Tạ Thời Tân: "Quá cứng, dịu dàng một chút!"
Đường Trụ rống: "Tạ Thời Tân! Anh còn muốn sao nữa hả?"
Tạ Thời Tân ôm chặt hơn nữa: "Còn dám lớn tiếng với đàn anh thế hả?"
"A a em sai rồi sai rồi, đàn anh đàn anh, đàn anh tốt nhất thế giới."
Lúc này Tạ Thời Tân mới buông cậu ra.
Đường Trụ ngồi lại vị trí của mình, cậu nói với Tạ Thời Tân: "Haizz, Tạ Thời Tân."
Tạ Thời Tân trực tiếp cắt ngang, đưa tay qua làm bộ như muốn túm Đường Trụ qua: "Gọi anh là gì?"
Đường Trụ: "A đàn anh đàn anh."
Tạ Thời Tân cười trộm: "Muốn nói với đàn anh gì đó?"
Đường Trụ bị Tạ Thời Tân chọc đến vui vẻ, vô cùng phối hợp với Tạ Thời Tân: "Em kể chuyện cho đàn anh nghe nha."
Tạ Thời Tân: "Đàn em nói đi."
Đường Trụ: "Là em nghe được từ lời người khác, nghe đồn, hồi đó ở trường mình có vài đàn anh vô cùng bá đạo, đi đường cũng là đi ngang, đàn em đi qua mà không chào hỏi thì bọn họ xúm lại... A ha ha ha, Tạ Thời Tân anh làm gì vậy?"
Đường Trụ còn chưa dứt lời, người đã bị ấn vào lòng ai kia.
"Cho rằng anh nghe không hiểu à?" Tạ Thời Tân véo mặt Đường Trụ: "Xúm lại làm gì?"
Đường Trụ cười đến run run: "Xúm lại quan tâm yêu thương đàn em."
Tạ Thời Tân: "Vậy sao?"
Đường Trụ: "Thật, không gạt anh đâu, bọn họ chung tay phát triển cuộc sống học đường tốt đẹp."
"Biết nói chuyện thế à?" Tạ Thời Tân bắt đầu chọt chọt Đường Trụ: "Anh thấy không cần xúm lại, chỉ một mình đàn anh là anh đây đã có thể trị đàn em này rồi."
"Ha ha ha ha ha ha đừng mà đừng mà, đừng chọt em nữa Tạ Thời Tân, đừng mà Tạ Thời Tân."
"Gọi anh là gì?"
"Đàn anh đàn anh."
"Quan tâm thế này đã đủ chưa?"
"Vô cùng đủ!"
Từ nhà đến trung tâm triển lãm kỹ thuật công nghệ cần đi nửa tiếng, thoạt nhìn rất lâu, nhưng hai người trên xe nói nói cười cười, phảng phất như mới qua năm phút, xe đã đến trung tâm triển lãm.
Hôm nay là ngày làm việc bình thường, không có nhiều người đến trung tâm cho lắm, phần lớn là những người trẻ tuổi, rất nhiều người phía sau còn đeo cặp sách, có lẽ là học sinh đến xem.
Trước khi vào cửa, Đường Trụ quay đầu nhìn Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân hôm nay không có mặc áo sơ mi tây trang, chỉ mặc một cái áo T shirt đơn giản, khoác một cái áo khoác hằng ngày bên ngoài, thoạt nhìn bình dân hơn thường ngày nhiều.
"Nếu biết trước hôm nay anh đưa em đến xem triển lãm, em đã không mặc áo sơ mi rồi." Đường Trụ nhảy lên bậc thang: "Ăn mặc trẻ một chút, chúng ta có thể giả dạng làm học sinh."
Tạ Thời Tân: "Hôm nay sao em không thể là học sinh?"
"Nào có học sinh ăn mặc như em, ai cũng mặc như anh đây kìa." Đường Trụ than một tiếng: "Buổi sáng em còn tưởng anh mang em đến chỗ khác cơ."
Tạ Thời Tân: "Hôm nay em chính là học sinh, là đàn em của anh."
Đường Trụ cười: "Vậy cũng được."
Hai người xếp hàng theo dòng người đến soát vé, phía trước họ là một đôi tình nhân, hai người họ tay nắm tay, chờ đến lúc kiểm tra an ninh mới buông ra, sau khi kiểm tra xong, hai người đó lại tiếp tục nắm tay nhau.
Tiếp theo đến phiên Tạ Thời Tân và Đường Trụ kiểm tra an ninh, kiểm tra cho họ là hai chị gái, hai người đứng trên hai cái bục khác nhau, nghe tiếng máy dò tích tích tích.
Chờ đến lúc bước xuống bục, Tạ Thời Tân đột nhiên vươn tay về phía Đường Trụ, Đường Trụ chỉ cúi đầu nhìn một cái, sau đó cậu tự nói với bản thân có phải nghĩ quá nhiều hay không, liền nắm tay anh.
Nhưng mà ở nơi cậu không nhìn thấy, Tạ Thời Tân len lén cười cười.
Hai người đi dạo ở khu khác trước, cuối cùng mới đến khu liên kết với đại học A, quá trình đó, tay hai người chưa từng buông nhau ra.
"Quý này là trưng bày tác phẩm điêu khắc của trường mình à." Đường Trụ nhìn từ xa, liền nhìn thấy một khu trưng bày các tác phẩm điêu khắc.
Tạ Thời Tân: "Ừm, đã trưng bày được hai tháng rồi."
Đường Trụ: "Sao anh rõ ràng như vậy?"
Tạ Thời Tân: "Hôm qua có tìm hiểu trước, cũng không phải tất cả tác phẩm chuyên môn đều thú vị, sợ em không thích."
Đường Trụ lắc lư: "Anh còn rất có tâm nha."
Khu này có một vài tình nguyện viên là sinh viên đang giải thích, muốn nghe thì nghe, giảng giải ý tưởng thiết kế và thông tin về tác giả của các tác phẩm trưng bày.
Giải thích rõ ràng làm tác phẩm như được nâng lên một tầm cao mới, ngắm nhìn cũng không đến nỗi như lọt vào sương mù.
Sau đó đến phân đoạn chụp ảnh, Tạ Thời Tân chụp mấy tấm cho Đường Trụ với tác phẩm điêu khắc lớn nhất kia, vốn dĩ định chạy, nhưng đột nhiên có người gọi Đường Trụ lại.
"Đàn anh, anh có thể giúp bọn em chụp một tấm ảnh được không?"
Là đôi tình nhân nắm tay nhau lúc nãy.
Đường Trụ gật đầu, cầm lấy di động của người kia: "Được thôi."
Đôi tình nhân cũng chụp với tác phẩm điêu khắc lớn nhất đó, chờ chụp xong rồi, đôi tình nhân hỏi Đường Trụ: "Đàn anh, anh muốn chụp chung với bạn trai một tấm không? Em chụp giúp anh."
Đường Trụ: "Anh ấy không phải..."
Đường Trụ còn chưa dứt lời, Tạ Thời Tân bước lên, đưa di động qua: "Cảm ơn."
Sau đó anh ôm nhẹ vai Đường Trụ, kéo cậu qua.
Cô gái cười cười, sau đó nghiêm túc chụp ảnh.
Sau khi chụp xong, Đường Trụ nói cảm ơn với bọn họ, nhưng cô gái ấy đột nhiên nói với Tạ Thời Tân "Đàn anh cố lên" sau đó mới tạm biệt họ.
Đi được vài bước, Đường Trụ mới phát hiện Tạ Thời Tân còn đang nhìn di động, cậu cũng thò lại gần: "Đây hình như là tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung với nhau nhỉ?"
Tạ Thời Tân gật đầu: "Chụp không tệ."
Đường Trụ nhón chân nhìn, khen ngợi Tạ Thời Tân: "Đàn anh đẹp trai quá đi."
Tạ Thời Tân nựng cằm Đường Trụ: "Đàn em cũng đẹp lắm."
Đường Trụ lắc lắc đầu: "Ok rồi, khen ngợi thương nghiệp xã giao kết thúc tại đây."
Tạ Thời Tân cười cười: "Để anh rửa ảnh ra."
Đường Trụ khó hiểu: "Hửm? Rửa ra rồi để ở đâu?"
Tạ Thời Tân: "Phía sau phòng khách nhà anh có một mặt tường trống, rửa lớn bằng tầm đó đi."
Đường Trụ kinh ngạc trợn to hai mắt: "Anh nghiêm túc?"
Tạ Thời Tân bật cười: "Vậy mà em cũng tin."
Một lát sau, Tạ Thời Tân lại nói: "Nền tường ở đại sảnh công ty gần đây hình như để trống."
Đường Trụ: "Còn lâu mới tin."
Đột nhiên Tạ Thời Tân giơ điện thoại lên: "Tiểu Bình, lát nữa tôi gửi cho cậu một tấm ảnh..."
Đường Trụ lập tức kéo tay Tạ Thời Tân xuống, chọt chọt màn hình điện thoại của anh.
"... Anh thật là rỗi hơi."
Tạ Thời Tân cười vô cùng vui vẻ: "Sao em dễ lừa thế hả?"
Từ trung tâm triển lãm khoa học công nghệ đi ra, thời gian cũng đến giữa trưa.
Tạ Thời Tân không sắp xếp lịch trình hôm nay quá chặt chẽ, mang Đường Trụ đi ăn cơm, lại nghỉ ngơi một lát, buổi