Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 36:
9 giờ đêm, một chiếc xe chạy nhanh đến cửa hông của một bệnh viện tư nhân thành phố A.
Đường Trạch đã sớm chờ ở đó, cửa xe vừa mở ra, Tạ Thời Tân bế Đường Trụ từ xe xuống, Đường Trạch gọi người nâng Đường Trụ lên mang đi.
"Sao lại thế này?" Trên đường đi, Đường Trạch hỏi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân: "Đột nhiên ngất xỉu, nhưng mà lúc trên xe đã tỉnh lại, hiện tại em ấy rất khó chịu.
Quả thật trông Đường Trụ rất khó chịu, tuy rằng đã tỉnh, nhưng vẫn luôn nhắm chặt mắt cau mày, không muốn nói chuyện, cũng không nói cho Tạ Thời Tân biết cụ thể đau ở đâu.
Đường Trạch không nói thêm gì nữa, mấy người nhanh chóng vào phòng bệnh, Đường Trạch dặn dò vài câu đơn giản, đẩy mạnh Đường Trụ vào phòng bệnh, đuổi tất cả hộ sĩ ra.
Đường Trạch đang làm kiểm tra, Tạ Thời Tân im lặng đứng bên cạnh xem, dáng vẻ mang tâm sự nặng nề.
"A Trạch."
Người trên giường đột nhiên gọi một tiếng.
Đường Trạch nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng ấn xuống chuông đầu giường: "Sao vậy?"
Đường Trụ nói: "Có thể kêu Tạ Thời Tân rời khỏi phòng bệnh trước hay không?"
Đường Trạch tin rằng Tạ Thời Tân có nghe thấy, cho nên anh quay đầu không nói gì mà chỉ nhìn Tạ Thời Tân.
Quả nhiên Tạ Thời Tân nghe hiểu: "Tôi đi ra ngoài chờ hai người, có việc gì thì gọi tôi."
Đường Trạch: "Ừm."
Chờ Tạ Thời Tân đóng cửa lại, Đường Trụ mới nhẹ nhàng thở một hơi dài ra.
"Sao vậy? Bảo anh ta đi là có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Đường Trạch hỏi.
Đường Trụ lắc đầu: "Không phải, anh ấy đứng đây em sẽ muốn nôn."
Đường Trạch thấp giọng bật cười: "Lời này của em nếu bị anh ta nghe được, sợ rằng anh ta sẽ tức giận với em."
Đường Trụ cũng cười ra tiếng: "Quả thật có hơi không ổn, nhưng không còn cách nào khác, một đường đến đây em đều rất khó chịu."
Đường Trạch sờ sờ trán Đường Trụ, tiếp tục kiểm tra cho cậu.
Qua một hồi lâu, Đường Trạch mới bận rộn xong: "Xong rồi, lát nữa sẽ có kết quả, loại thuốc lúc nãy anh đưa em uống có một chút tác dụng an thần, em cũng đừng cố mở mắt, ngủ trước một lát đi."
Đường Trụ vẫn cố chống đỡ: "Có phải anh biết lý do tại sao em thế này đúng không?"
Đường Trạch: "Sao lại hỏi như thế?"
Đường Trụ: "Anh chẳng kinh ngạc chút nào cả."
Đường Trạch: "Anh là bác sĩ, cứ hoảng loạn như Tạ Thời Tân thì làm sao được."
Đường Trụ miễn cưỡng cười một cái: "Thật thế sao?"
Hai người đang nói chuyện, hộ sĩ bên ngoài đến gõ cửa.
Đường Trạch: "Truyền dịch cho em, nếu em không cần Tạ Thời Tân ở bên cạnh canh chừng thì để chị hộ sĩ này chăm em, được không?"
Đường Trụ: "Được, nhưng anh đừng đuổi anh ấy đi."
"Anh sẽ đuổi anh ta đi sao?" Đường Trạch bật cười: "Ngủ đi, đừng cố thức nữa, anh vẫn luôn ở đây, cần gọi anh thì nói với hộ sĩ giúp cho."
Đường Trụ yếu ớt ừ một tiếng, trực tiếp ngả đầu ngủ mất.
Sau khi Đường Trụ ngủ, Đường Trạch dặn dò vài chuyện cần chú ý với hộ sĩ trong phòng bệnh, sau đó yên lặng rời đi.
Tạ Thời Tân ngồi trên ghế dài cách đó không xa, thấy Đường Trạch đi ra, lập tức đứng lên.
Tạ Thời Tân: "Em ấy có khỏe không?"
Đường Trạch: "Đến văn phòng tôi nói."
Không bao lâu sau, Đường Trạch cùng Tạ Thời Tân đến văn phòng của anh, Đường Trạch đóng cửa lại, xoay người nói với Tạ Thời Tân: "Ngồi."
Sau đó anh không nhanh không chậm rót ly nước cho Tạ Thời Tân.
"Em ấy sao rồi?" Tạ Thời Tân lại hỏi.
"Vẫn là nguyên nhân đó." Đường Trạch nói xong lại hỏi Tạ Thời Tân: "Còn anh đã nói với nó chưa?"
Tạ Thời Tân: "Vẫn chưa."
Đường Trạch nhìn Tạ Thời Tân: "Là vì tư tâm nên không muốn nói, hay vẫn là vì tư tâm nên không muốn nói?"
Tạ Thời Tân: "Anh đừng có âm dương quái khí với tôi như vậy, tôi để ý đến thân thể em ấy hơn anh nhiều."
Đường Trạch nhàn nhạt a một tiếng: "Cho nên vẫn là chưa nói."
Tạ Thời Tân: "..."
Tạ Thời Tân: "Không tìm được cơ hội," Hơn nữa: "Cũng không có tư cách."
Giọng Tạ Thời Tân nói càng lúc càng nhỏ, Đường Trạch nhịn không được bật cười: "Tiến độ của Tạ tổng sao lại chậm như vậy, tôi còn tưởng rằng người như anh, muốn cái gì, ngày hôm sau là có thể bắt được đến tay."
Tạ Thời Tân: "..."
"Còn có thể nói giỡn với tôi, tôi có thể tự hiểu thành em ấy không có vấn đề gì lớn không?" Tạ Thời Tân tìm được điểm mù.
Đường Trạch không vòng vo: "Cũng có thể hiểu như vậy."
"Nhưng mà," Đường Trạch lại nói: "Tình huống này anh cũng biết đó, nó bùng nổ không xác định thời điểm, nhất là khi..."
Nhất là khi có anh bên cạnh, nhìn cái dạng này của anh, chắc chắn liều mạng thả thính nó.
"Nhất là khi nào? Có vấn đề gì sao?"
Đường Trạch: "Không có gì, tiện mồm nói chơi thôi."
Đường Trạch có tiện mồm, Tạ Thời Tân vẫn không tin, nhiều lần như vậy, hầu như mỗi lần Đường Trụ có chuyện đều vào lúc bọn họ có hành động thân mật với nhau. Không phải những khi Tạ Thời Tân nói lời thân mật với Đường Trụ, thì cũng là lúc anh làm những hành động thân mật với cậu.
Cho nên Tạ Thời Tân suy đoán: "Triệu chứng bệnh của em ấy có liên quan đến tôi?"
Đường Trạch lập tức: "Đừng tự luyến."
Tạ Thời Tân: "..."
Nói đến đây, bên ngoài đột nhiên có một bác sĩ đến tìm Đường Trạch, hai người tạm dừng đề tài này, Tạ Thời Tân muốn đi xem Đường Trụ, nhưng rất nhanh đã bị Đường Trạch tinh mắt phát hiện.
Bên này Đường Trạch còn đang nói chuyện với người ta, giây tiếp theo đã gọi Tạ Thời Tân đã đi đến cửa lại.
Đường Trạch: "Đi tìm Đường Trụ sao?"
Tạ Thời Tân: "Có vấn đề?"
Đường Trạch lời ít ý nhiều: "Nó không muốn gặp cậu."
Tạ Thời Tân sững một chút, mới nói: "Nhìn một cái thôi."
Giọng điệu Đường Trạch tùy ý: "Khuyên anh đừng đi, nếu không tự gánh hậu quả."
Anh nói xong, thấy Tạ Thời Tân sững ở cửa vài giây, mới quay đầu trở lại.
Đường Trạch cảm thấy hả dạ mà cười cười.
Nhìn Tạ Thời Tân tức mà không làm gì được anh vui quá đi.
Tạ Thời Tân ngoan ngoãn trở về ngồi trên sô pha, sau đó anh trơ mắt nhìn Đường Trạch bận cái này bận cái kia, bận trong bận ngoài, tâm trạng vô cùng nóng nảy.
Đường Trạch lúc thì ở văn phòng, lúc thì đi ra ngoài, hình thành mặt trận đối lập với Tạ Thời Tân ăn không ngồi rồi trên ghế sô pha.
Lại một lát sau, Đường Trạch từ bên ngoài đi vào.
"Truyền dịch xong rồi sao?" Tạ Thời Tân hỏi.
Đường Trạch ngồi xuống trước máy tính: "Còn chưa xong, đừng nôn nóng."
Tạ Thời Tân thở dài một tiếng.
Đường Trạch tiếp tục đánh máy: "Tạ tổng tạm thời đừng nóng vội mà."
Tạ Thời Tân hỏi: "Khi nào tôi mới có thể đến thăm em ấy?"
Đường Trạch: "Nó còn đang ngủ, đương nhiên là phải chờ nó tỉnh dậy đã, với lại phải chờ nó bằng lòng chịu gặp anh, mới có thể để anh đến thăm nó."
Tạ Thời Tân hoàn toàn không giận dỗi, dù tạp chí trên tay cũng xem không hiểu, đều là từ chuyên môn y khoa, xem như lọt vào sương mù.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn lật xem.
"Cảm giác đợi chờ người khác có dễ chịu không?" Lại qua vài phút, Đường Trạch đột nhiên hỏi.
Tạ Thời Tân cúi đầu lật tạp chí: "Sau này bác sĩ Đường hỏi mấy câu có ẩn ý như vậy, tôi sẽ không trả lời."
Đường Trạch: "Thật vậy sao? Lỡ như có liên quan đến Đường Trụ thì sao? Suy cho cùng thì trừ những chuyện liên quan đến nó, tôi cũng chẳng có gì để nói với anh."
Tạ Thời Tân đặt tạp chí trong tay xuống: "Tôi rất muốn biết, tại sao anh lại có ác ý với tôi lớn như vậy, tôi đã làm gì anh?"
Đường Trạch: "Tôi có sao?"
Tạ Thời Tân: "Anh không có sao?"
Đường Trạch: "Xác thật là có, Tạ tổng thật lợi hại, vậy mà cũng nhìn ra."
Tạ Thời Tân: "..."
Tạ Thời Tân nể tình người này là anh họ của Đường Trụ, mới có thể nuốt giận xuống.
Sau đó cũng chỉ có thể kiên nhẫn hỏi Đường Trạch: "Rốt cuộc bác sĩ Đường muốn nói với tôi cái gì?"
Đường Trạch: "Tôi nghĩ rằng anh ngồi đó chán quá, nên tám nhảm với anh vậy thôi."
Tạ Thời Tân: "Anh cảm thấy tôi sẽ nghĩ rằng những lời kia của anh chỉ là giúp tôi gϊếŧ thời gian?"
Đường Trạch: "Dù Tạ tổng hiểu lầm rồi, thì tôi cũng không còn cách nào khác."
Giờ phút này Tạ Thời Tân có một trăm câu mắng người, nhưng chịu đựng không có phun châu nhả ngọc.
Nhưng mà Đường Trạch lại tiếp tục đốt nhà: "Là A Trụ chính miệng nói không muốn gặp anh, chứ tôi đâu có nói, anh tưởng tôi muốn ngồi đây nói chuyện riêng với anh lắm sao?"
Tạ Thời Tân: "Không mượn bác sĩ Đường nhắc nhở."
Một lát sau, Tạ Thời Tân lại hỏi: "Tại sao em ấy lại không chịu gặp tôi?"
Giọng nói Đường Trạch mang ý cười: "Anh hỏi tôi ấy à?"
Tạ Thời Tân: "..."
Đường Trạch: "Muốn biết thì tôi có thể hỏi nó giúp anh cho."
Tạ Thời Tân: "Không cần."
Anh đúng là không nên mở miệng nữa.
Chờ Tạ Thời Tân nhìn Đường Trạch bận việc xong, tay rời bàn phím, đột nhiên Tạ Thời Tân có cảm giác không ổn từ tận đáy lòng.
Quả nhiên giây tiếp theo, Đường Trạch lại muốn nói chuyện phiếm với anh.
"Anh nói xem nó bị anh tỏ tình đến ngất đi rồi, cho nên sau đó lúc nó tỉnh lại trong xe, anh có nhắc đến chuyện đó nữa không?"
Tạ Thời Tân: "Tôi là người không biết phân biệt nặng nhẹ vậy sao?" Tạ Thời Tân phản bác xong lại nói thêm: "Gì mà kêu là bị tôi tỏ tình đến ngất đi?"
Đường Trạch: "Còn ói nữa đúng không?"
Tạ Thời Tân: "..."
Ở trên xe nôn khan vài tiếng, cũng không muốn nói chuyện với Tạ Thời Tân, cả người vô cùng khó chịu, cho nên Đường Trạch cũng không nói sai.
Tạ Thời Tân không muốn nói chuyện này với Đường Trạch: "Em ấy còn chưa tỉnh sao?"
Vừa dứt lời, bên phía Đường Trạch vang lên tiếng chuông.
Tạ Thời Tân hỏi: "Là phòng bệnh của Đường Trụ sao?"
Đường Trạch đứng lên: "Đúng vậy."
Hai người cùng đi đến phòng bệnh của Đường Trụ, đến cửa, Đường Trạch nắm tay nắm