Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 6:
A Trạch cho thuốc làm Đường Trụ vừa ngã đầu xuống đã ngủ ngay.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu thấy có hơi khát nước, rất muốn tỉnh lại uống nước, nhưng thân thể rất nặng, mắt cũng mở không lên.
Hình như cậu đã nói muốn uống nước với không khí, sau đó mơ mơ màng màng, cậu nghe được tiếng đặt ly nước trên tủ đầu giường.
Ý thức rất mơ hồ, cậu nghĩ, cái không khí này linh thật, sau đó cậu mở miệng, muốn không khí đưa nước vào miệng cậu.
Không khí vậy mà lại làm được, cậu bị đỡ lên, cũng uống được nước.
Hốt hoảng, giống như có ai đó sờ trán cậu, còn lấy nhiệt kế tích một tiếng đo cho cậu.
Sau đó, cậu lại chìm vào giấc ngủ say.
Tối nay Đường Trụ mơ một giấc mộng, cậu mơ thấy người cậu thích trước đây.
Cảnh trong mơ là lần đầu bọn họ gặp mặt, một buổi trưa mùa hè.
Đường Trụ sắp thi một môn thi quan trọng, cậu đang ở trong một phòng trống để ôn trước khi thi.
Giấc mơ rất hỗn loạn, cậu không biết người kia tiến vào lúc nào, chỉ là hình ảnh lóe lên, cậu đã chạy đến bên cạnh người đó.
Người này nằm gục xuống trên bàn học gần cửa nhất, trên người anh ta có mùi pheromone Alpha rất nồng, Đường Trụ hỏi anh: “Bạn ơi, bạn làm sao vậy?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Đường Trụ, vẻ mặt khó chịu, cái trán mướt mồ hôi.
“Kỳ dễ cảm.” Anh ta nói.
Đường Trụ nhíu nhíu mày, pheromone của người này làm cậu muốn nhũn cả chân. Cậu biết Alpha trong kỳ dễ cảm rất nguy hiểm, cũng biết trong tình huống này một Omega không nên ở một mình với Alpha.
Nhưng Đường Trụ nghĩ nghĩ, vẫn hỏi anh ta: “Cần mình giúp gì không?”
Người kia lắc đầu: “Không cần, cậu đi mau đi, tôi đã gọi điện thoại cho người nhà rồi.”
Đường Trụ ò một tiếng, cũng cảm thấy cậu nên đi nhanh lên, bị Alpha này quấy nhiễu, pheromone của cậu cũng đang tỏa ra ngoài.
Cậu trở lại vị trí của mình, dọn dẹp sách vở vào cặp sách rất nhanh, pheromone của người nằm úp nơi cửa kia càng lúc càng dày đặc, Đường Trụ dần dần cảm thấy có hơi chóng mặt.
Cậu bước nhanh rời đi, lại bị người ở cửa ngăn lại.
Người kia nắm được cổ tay Đường Trụ, rất chặt, thân thể Đường Trụ đột nhiên xao động.
Thời điểm này đụng chạm nhau, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt, Alpha và Omega dần dần tỏa ra pheromone thông qua lỗ chân lông tiến hành giao lưu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh toàn bộ cơ thể cả hai.
“Bạn học này,” Người kia nói: “Cậu cho tôi ôm một cái được không?”
Đường Trụ có thể nhìn ra được, anh ta đã rất kiềm chế, đôi mắt anh ta nhìn Đường Trụ, có vẻ đáng thương khác thường.
Nháy mắt Đường Trụ mềm lòng rồi, cậu vòng qua bàn học, đi qua: “Được.”
Mới đến trước mặt, người kia đã ôm chặt lấy cậu.
“Cảm ơn.” Anh ta nói.
Cái ôm này cũng không giảm bớt được gì, chỉ biết càng thêm ỷ lại, kỳ dễ cảm của Alpha, Omega bên cạnh cũng cảm nhận được sự đau khổ.
Trong lòng Đường Trụ buồn đến hoảng hốt, không bao lâu sau, pheromone mãnh liệt của Alpha khiến cơ thể cậu mềm nhũn xuống, trực tiếp ngã vào lòng đối phương.
Nhưng còn chưa đủ, cậu bắt đầu cảm giác được người kia đang ngửi cổ cậu.
“Cậu thơm quá.” Anh ta nói.
Tay chân Đường Trụ không còn sức lực, cậu hỏi: “Người nhà bạn khi nào mới đến?”
Anh ta nói: “Không biết, từ nhà đến đây hơn nửa tiếng.”
Đường Trụ: “Nhưng mà mình sắp phải đi thi rồi.”
Anh ta nói: “Không sao, cậu đi trước đi.”
Anh ta bảo cậu có thể đi trước, nhưng tay lại ôm cứng Đường Trụ, còn dùng chóp mũi cọ cổ cậu, rất là nhột.
“Bạn ơi,” Giọng Đường Trụ cũng nhẹ rất nhiều: “Nếu nhịn không được, mình có thể cho bạn đánh dấu tạm thời.”
Người kia nói: “Không sao, tôi nhịn được.”
Đường Trụ có hơi mất mát: “Vậy thôi.”
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên Đường Trụ cảm thấy cổ mình tê rần.
Trong khoảnh khắc pheromone được rót vào, Đường Trụ phát ra một tiếng rên nhẹ, cậu không biết Alpha này có thể bớt được bao nhiêu, cậu chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Đánh dấu tạm thời cần một lúc, chờ sau khi kết thúc, Đường Trụ thật sự không chịu nổi nữa.
Cuộc thi này rất quan trọng với cậu, cậu chống bàn đứng dậy, thấy Alpha này đã tốt hơn, liền nói với anh ta: “Mình phải đi thi rồi, bạn ở đây được chứ?”
Anh ta gật đầu: “Được, cảm ơn cậu, tốt hơn nhiều rồi.”
Đường Trụ cố nén cảm giác kỳ quái trong cơ thể, lại lần nữa đeo cặp sách lên.
“Khoan đã,” người kia dựa vào tường, gọi Đường Trụ một tiếng: “Cậu học lớp nào, tên gì?”
Đường Trụ nói: “Hóa…”
“Ghi ra đưa tôi đi,” anh ta cắt ngang lời Đường Trụ: “Tôi sợ tôi sẽ quên mất.”
Đường Trụ gật đầu, nhanh chóng xé một tờ báo cáo từ trong vở xuống, viết tên mình và tên lớp vào.
Chờ cậu viết xong, người kia nắm chặt tờ giấy, hơi hơi mỉm cười với Đường Trụ: “Tôi tên…”
Mơ đến đây đột nhiên tỉnh lại, Đường Trụ tức khắc mở to hai mắt.
Bên ngoài trời đã sáng, ngực cậu phập phồng, mở to miệng hít thở, đầu óc trống rỗng.
Tuy rằng mơ thấy, nhưng người trong mơ là ai, còn lời nói cuối cùng người đó nói là gì, Đường Trụ không nghĩ ra được.
Giờ phút này Đường Trụ không có bất kỳ cảm giác khổ sở nào, tựa như lúc ấy cậu chỉ là làm một người tốt việc tốt thế thôi.
Thuốc của cậu, hiệu quả thật sự rất tốt.
Sau lần đó, trên người Đường Trụ xảy ra một chuyện tốt, và một chuyện xấu.
Chuyện tốt là Đường Trụ lấy thành tích đứng đầu cả nước nhận được một chứng nhận tư cách, chuyện xấu là cậu phát hiện cậu vậy mà lại bị dị ứng với pheromone.
Bởi vì Alpha đột nhiên đến kỳ dễ cảm kia, cậu bị bệnh nằm bẹp ở ký túc xá gần một tháng.
Khi đó cậu sợ người nhà mình tìm Alpha gây phiền toái, lén tìm A Trạch trị bệnh, cũng nhờ anh ấy đừng nói cho ai biết chuyện này.
Khi đó cậu cũng khờ dại tin tưởng, Alpha kia rất tuấn tú, giọng nói cũng rất dịu dàng, sẽ tìm đến cậu.
Nằm nghỉ ngơi trên giường một lúc, Đường Trụ đưa tay lấy di động, vuốt vuốt, cậu sờ đến ly nước đặt trên đầu giường.
Ly nước chỉ còn một ít nước, Đường Trụ không nghi ngờ gì, tưởng hôm qua mình tự ra ngoài rót nước, cho nên lấy uống hết nước còn dư lại.
Uống xong cậu click mở di động xem.
“Cái gì?”
Nhìn đến thời gian hiện tại, lòng Đường Trụ hoảng hốt, nháy mắt ngồi thẳng dậy.
Đã 11 giờ trưa!
Đồng hồ báo thức sao lại không kêu? Tại sao không ai gọi điện cho cậu?
Cậu click mở cuộc gọi gần nhất, phát hiện một giờ trước đã có cuộc gọi đến được nhận.
Đường Trụ nhanh chóng mang dép chạy ra mở cửa, vừa lúc Tạ Thời Tân đang ở bên ngoài, cậu cầm di động hỏi: “Anh nhận điện thoại giúp tôi à?”
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn máy tính: “Ừm.”
Đường Trụ: “Quản lý của tôi đã nói gì vậy?”
Tạ Thời Tân: “Tôi giúp cậu xin nghỉ một ngày.”
Đường Trụ dừng một chút, cậu tự hỏi một lúc lâu, sau đó nói với Tạ Thời Tân: “Cảm ơn.”
Về phòng rửa mặt, sau đó lại đi ra, Tạ Thời Tân còn ngồi trên sô pha xem máy tính, Đường Trụ đến trước mặt anh, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Giọng Tạ Thời Tân nhàn nhạt: “Chưa ăn.”
Đường Trụ dẩu môi một chút: “Ò.” Cậu nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi sẽ nấu cơm ngay, ăn sáng với ăn trưa luôn được không?”
Tạ Thời Tân vẫn dùng giọng điệu kia đáp lời: “Ăn sáng ăn trưa thôi làm sao mà đủ, làm nhiều một chút, làm cơm tối chung luôn đi.”
Đường Trụ lập tức mím môi.
Người này làm gì mà âm dương quái khí quá vậy.
Đường Trụ chơi chơi ngón tay của mình, lại nói: “Phí dụng hôm qua…”
Tay Tạ Thời Tân đặt trên bàn phím đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Đường Trụ: “Tôi nói lần cuối, tôi không phải nhân viên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ gì cả.”
Đường Trụ ò một tiếng, cậu hỏi: “Vậy anh làm nghề gì?”
Tạ Thời Tân dường như chịu một bụng lửa giận, anh nhìn Đường Trụ, sau một lúc lâu mới nói: “Dân thất nghiệp lang thang.”
Đường Trụ gật gật đầu, xem ra thật sự chỉ là đi làm thêm thôi.
Đường Trụ tỏ vẻ hiểu rõ, cũng có hơi vui sướng: “Không sao, vậy anh cứ an tâm ở nhà tôi đi, đợi khi tìm được việc rồi nói sau.”
Tạ Thời Tân mới cúi đầu xuống, lại ngẩng lên: “Tìm được việc, có phải tôi nên dọn đi chỗ khác?”
Đường Trụ hỏi lại: “Anh tìm được việc rồi còn nguyện ý ở lại nhà tôi sao?”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ: “Cậu nói rất đúng.”
Tới phòng bếp, Đường Trụ nghiêm túc suy nghĩ một chút, Tạ Thời Tân không muốn thừa nhận như vậy, hẳn là sẽ không cần tiền của cậu, lần trước đưa tiền anh ấy cũng không có nhận.
Tạ Thời Tân hình như có lòng tự trọng rất nặng. Lần ở khách sạn đó, có lẽ có nhu cầu cấp bách, hoặc có nỗi niềm khó nói.
Hơn nữa anh ta cần bao nhiêu là lấy bấy nhiêu, rất có đạo đức nghề nghiệp.
Nếu như vậy, sau này Đường Trụ cũng không đề cập đến nữa, làm như vậy không phải tốt đẹp gì, miễn cho Tạ Thời Tân lại tức giận.
Vậy giữa trưa nấu cho anh ấy mấy món ngon ngon đi, khao dạ dày anh ấy một chút.
Đường Trụ mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, đồ ăn bên trong không đủ, cậu đành phải ra ngoài mua thêm, nói với Tạ Thời Tân vài câu rồi xuống lầu.
Tới siêu thị rồi, đi vừa đẩy xe mua sắm đi, di động trong túi liền vang lên, cậu cầm lên xem, là A Trạch gọi đến.
Đường Trụ nhận điện:
“A Trạch.”
A Trạch ừ một tiếng: “Đang ở đâu?”
Đường Trụ nói: “Ở siêu thị.”
A Trạch: “Một mình em?”
Đường Trụ: “Dạ, một mình.”
Giọng điệu A Trạch bên kia thả lỏng chút: “Hôm nay không đi làm sao?”
Đường Trụ: “Tạ Thời Tân xin nghỉ giúp em, em xuống lầu mua một ít đồ ăn, lát nữa nấu cơm.”
A Trạch ừ một tiếng, hỏi: “Bây giờ anh ta ở nhà em sao?”
Đường Trụ: “Dạ.”
A Trạch: “Em biết anh ta là ai sao?”
Ngón tay Đường Trụ gõ gõ xe đẩy, cười một chút với đầu dây bên kia: “Không biết.”
A Trạch: “Không biết mà em còn để anh ta ở trong nhà mình?”
Đường Trụ: “Bạn cùng phòng thôi, thuê chung không phải như vậy sao, anh ấy còn đang tìm việc, hơn nữa anh ấy chỉ ở mấy hôm thôi.”
A Trạch: “Anh ta nói như vậy với em à?”
Đường Trụ: “Dạ.”
A Trạch bên kia dừng vài giây: “Hai người làm sao mà quen biết nhau?”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Quen qua thông tin quảng cáo cho thuê.”
A Trạch ở đầu bên kia thở dài, kỹ thuật nói dối của Đường Trụ quá tệ, mỗi câu đều có thể nghe ra được.
Nếu như vậy, A Trạch lại hỏi tiếp cũng không có ý