Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 7:
Lần đầu tiên Đường Trụ cảm thấy, dùng di động đánh chữ cũng có thể nhanh như vậy.
Cậu nhìn hai ngón tay cái đánh chữ như bay của Tạ Thời Tân, sợ ngây người.
Giờ phút này, di động của Tạ Thời Tân phát ra tiếng đánh chữ bạch bạch, thậm chí còn nhanh hơn tần suất đánh chữ trên máy tính.
Hình như là chuyện rất quan trọng, Tạ Thời Tân gửi xong đoạn tin nhắn đó, lập tức đứng lên, bước ra ngoài ban công, kéo cửa kính lại, bắt đầu gọi điện thoại.
Đường Trụ cúi đầu, uống cạn nước canh trong thìa canh để nãy giờ chưa uống.
Chờ Đường Trụ dọn dẹp chén đũa mình xong, Tạ Thời Tân cũng đúng lúc trở lại, Đường Trụ hỏi anh: “Anh còn ăn không?”
Tạ Thời Tân nhìn một vòng: “Ăn canh.”
Đường Trụ gật đầu ừ, múc hết canh còn dư vào chén cho Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân ăn từng hớp từng hớp nhỏ, Đường Trụ chống đầu nhìn anh.
Mấy thứ khác không nói, Tạ Thời Tân thật sự rất tuấn tú, ngũ quan tách ra cũng xem được, hợp lại cũng thuận mắt, lông mày rất đậm, tưởng là có đi chỉnh sửa qua, anh còn có mùi pheromone đặc trưng, cùng với khí chất riêng biệt của mình.
Phía dưới còn lớn, làm rất sướng.
Đột nhiên Đường Trụ cảm thấy, mình nhặt được bảo vật.
“Cậu đang cười gì đó?” Tạ Thời Tân đột nhiên mở miệng.
Đường Trụ lập tức tém lại: “Tôi đang cười sao?”
Tạ Thời Tân: “Cậu cười hay không cười còn không tự mình biết được sao?”
Đường Trụ ò một tiếng.
Chỉ là có hơi hung dữ.
Tính tình tệ quá.
“Buổi chiều tôi phải đi làm, anh ở nhà một mình phải ngoan ngoãn đó.” Đường Trụ nói.
Tạ Thời Tân đang cúi đầu húp một ngụm canh cuối cùng, nghe được câu này của Đường Trụ, mày nhíu một chút.
Vốn dĩ anh muốn sửa đúng từ “ngoan ngoãn” trong miệng Đường Trụ, nhưng lời nói ra lại là: “Buổi chiều tôi có việc, phải đi ra ngoài.”
Đường Trụ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tạ Thời Tân buông cái muỗng xuống: “Không phải đã giúp cậu xin nghỉ rồi sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Tôi không sao rồi, thực nghiệm hôm qua còn chưa làm xong.”
Tạ Thời Tân rút tờ khăn giấy, anh hỏi: “Chuyện cậu dùng thuốc, công ty không biết phải không?”
Đường Trụ nhìn chằm chằm Tạ Thời Tân một lúc mới nói: “Không biết.”
Tạ Thời Tân rũ mắt: “Không sợ bị tra?”
Đường Trụ: “Bọn họ không tra mấy thứ này.”
Trong lòng Tạ Thời Tân khụ khụ mấy cái: “Nếu lỡ tra xét thì sao? Nếu hỏi đến thì sao? Cậu sẽ trả lời thế nào?”
“Thì cứ nói là quên đăng ký thôi.” Giọng Đường Trụ cứ như không thèm để ý đến.
Tạ Thời Tân than nhẹ một tiếng: “Dù quên đăng ký, xong việc cũng phải bù lại, cậu lấy cái gì đi bù?”
Đường Trụ chớp mắt một chút: “Không biết.”
Đường Trụ quả thật không biết, trước mỗi lần phòng ban thực nghiệm đều phải đăng ký, vào phòng thí nghiệm bao nhiêu lần, ở trong đó bao lâu, dùng cái gì, đều phải đăng ký rõ ràng tỉ mỉ.
Nghĩ nghĩ, cậu nghe Tạ Thời Tân bên kia buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Cậu viết lại tên thực nghiệm lần nữa, xem như thực nghiệm thất bại, dược phẩm dùng cũng coi như bỏ đi.”
Đường Trụ nhíu này: “Này cũng quá giả rồi đi?
Tạ Thời Tân: “Không phải cậu nói cấp trên sẽ không kiểm tra cẩn thận à?”
Đường Trụ bĩu môi: “Thật mà.”
Tạ Thời Tân: “Cứ làm vậy đi.”
Đường Trụ gật gật đầu, sau đó cười ra tiếng: “Gì chứ, nói như sẽ xảy ra thật sự vậy, tổ thực nghiệm nhiều như vậy, bọn họ làm sao quản lý được hết, ai rảnh vậy đâu?”
Tạ Thời Tân nghẹn một chút.
Đường Trụ cầm lấy chén đũa Tạ Thời Tân đã ăn xong: “Thêm nữa, muốn điều tra thì cứ điều tra đi, cùng lắm thì đuổi việc tôi thôi, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.”
Tạ Thời Tân ngẩng đầu: “Tại sao không muốn làm nữa?”
Đường Trụ: “Không thích công ty này, không xứng đáng để tôi ở lại.”
Tạ Thời Tân đột nhiên nói: “Không được.”
Đường Trụ nhìn cổ tay mình bị Tạ Thời Tân nắm lấy, khó hiểu: “Sao lại không được?”
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi: “Có ai ăn hiếp cậu phải không?”
Đột nhiên Đường Trụ không cười nữa, cậu bĩu môi: “Không phải có người ăn hiếp tôi, là rất nhiều người ăn hiếp tôi,” Đường Trụ nói xong gạt tay Tạ Thời Tân ra: “Tôi đi rửa chén.”
Đường Trụ không ngờ rằng, lời Tạ Thời Tân nói vậy mà lại linh thật.
Buổi chiều cậu vừa đến công ty, đã bị kêu đến hỏi chuyện, người gọi cậu không phải là quản lý của cậu, mà là giám đốc trên phòng ban cậu hai cấp.
Mới vào văn phòng giám đốc, người bên bàn làm việc kia đã mở miệng hỏi ngay CR-98473 tại sao lại thiếu hụt, Đường Trụ đang định giải thích, giám đốc lại bảo cậu phải làm bù lại nội trong vòng một tiếng.
Đường Trụ rời văn phòng, có cảm giác không hiểu rõ được, giống như lãnh đạo dùng một con dao mổ trâu để cắt dâu tây, hù dọa chơi chơi chứ chẳng có việc gì.
Hôm nay Đường Trụ nói với Tạ Thời Tân không muốn làm nữa không phải là nói đùa, lúc trước khăng khăng đến đây làm việc, mất rất nhiều thứ. Bây giờ ngẫm lại, công ty này xác thật chả có gì đáng giá để cậu lưu luyến.
Trở lại bàn làm việc, Đường Trụ mở máy tính sửa số liệu thực nghiệm, sửa sửa, đột nhiên trong một khoảnh khắc, Đường Trụ muốn bất chấp tất cả.
Nếu không cứ trực tiếp tố giác mình đi, nói mình lén làm thực nhiệm loại thuốc cấp trên không cho phép.
Nhưng sự bốc đồng này rất nhanh đã bị Đường Trụ đè xuống.
Mất việc không quan trọng, tín dụng sẽ bị ghi vào hồ sơ cá nhân, đây cũng là nguyên nhân cậu không đi bệnh viện.
Hơn nữa Phùng Kiệt sẽ túm lấy cậu không buông.
Đợi đến khi hạng mục trong tay cậu kết thúc rồi, cậu lại gửi báo cáo từ chức vậy.
Sửa số liệu xong, Trình Minh kế bên đẩy ghế dựa trượt qua bên cậu:
“Đường Đường, thân thể có khỏe không?”
Đường Trụ: “Không sao rồi.”
Trình Minh hỏi: “Là động dục sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Ừm.”
Trình Minh woa một tiếng: “Cậu đến công ty lâu như vậy vẫn chưa từng tiết lộ pheromone của mình, tôi cũng không biết mùi của cậu là gì nữa.”
Đường Trụ hếch mũi kiêu ngạo: “Tôi giỏi không?”
Trình Minh cười: “Giỏi lắm giỏi lắm.”
Trình Minh là thành viên của tổ cậu, lần trước Đường Trụ từ chối làm việc giúp mấy người trong văn phòng, Trình Minh càng thân thiết với cậu hơn, còn hỏi cậu có phải uống thuốc thêm can đảm rồi không, gần đây cả người cứ như lột xác vậy.
Trình Minh là người duy nhất trong công ty giúp đỡ Đường Trụ, lý do của Trình Minh rất đơn giản, là vì Đường Trụ đẹp, cậu không muốn nhìn thấy trai đẹp bị ăn hiếp.
“Haizz,” một lát sau, Trình Minh lại trượt ghế qua, cậu lấy di động ra: “Drama, có muốn nghe không?”
Đường Trụ tắt cửa sổ làm việc trên máy tính: “Drama gì?”
Văn phòng lúc này không có ai, nhưng Trình Minh vẫn nói nhỏ tiếng lại: “Drama của Tạ tổng, anh ta với Ngô tiểu công tử."
Đường Trụ nhớ đến sự kiện mấy ngày trước hóng được: “Chuyện