Một tuần sau, Sở Mộc Tự đưa Nolan đến trụ sở tạp chí để chụp hình theo đúng lịch hẹn.
Là một trong năm nhà xuất bản tạp chí nội địa lớn nhất có ảnh hưởng mạnh mẽ đến chị em phụ nữ, những năm gần đây BLIZZER đều mời một vài người nổi tiếng hoặc người mẫu nam dẫn đầu xu hướng đến chụp trang bìa, đối với những người mẫu nam được mời, có thể góp mặt trên trang bìa tạp chí lớn thực sự là điều tốt, dễ dàng nâng cao sự nổi tiếng của bản thân. Sở Mộc Tự mất bao nhiêu công để Nolan được Chu Tuyết chú ý tới, tất cả chỉ vì mục đích này.
Bên trong trụ sở chính nhân viên công tác vội vàng đi qua đi lại, mỗi người đều có một chiếc đồng hồ đeo tay để canh chuẩn thời gian hoàn thành công việc với tần suất cao. Lần đầu tiên tự mình quay chụp tạp chí, Nolan không tránh khỏi lo lắng.
Nhân viên phụ trách đứng ở cửa phòng chụp ảnh nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
"Mời đi bên này."
Quy mô phòng chụp ảnh không quá lớn, nhân viên đông đảo, lần chụp ảnh này không chỉ có Nolan, mà còn một người mẫu nữ nữa hợp tác với cậu.
"Chủ đề chụp ảnh lần này mang tên "Cứu rỗi", tham khảo cốt truyện "Bầy chim thiên nga" của Andersen." Nhân viên công tác lấy tài liệu được in ra từ truyện chính đưa cho Nolan, "Từ An đóng vai công chúa cứu anh trai – Eliza, Nolan đóng vai người anh trai bị biến thành hoàng tử thiên nga. Đương nhiên để phù hợp với sản phẩm mới của McQueen, chúng ta sẽ thay đổi nội dung một chút."
Sở Mộc Tự cầm tài liệu trong tay Nolan lật qua lật lại, lông mày hơi nhíu, hỏi nhân viên công tác, "Tác phẩm này thiên về Eliza, lỡ như chênh lệch tỉ lệ lên hình của hai người thì sao?"
Nhân viên công tác cười cười: "Anh yên tâm, chờ họ hóa trang xong sẽ biết."
Nolan bị kéo vào phòng hóa trang, trong kính trang điểm phản chiếu ảnh ngược của một khuôn mặt được phủ đầy lớp phấn màu khói, tóc vuốt ngược ra sau đầu, kết hợp đính vài sợi lông chim một cách rất tự nhiên, phần da ở cổ và trước ngực được phủ một lớp phấn nhạt làm cho đường nét ngũ quan càng thêm sắc xảo, thợ trang điểm cũng đã chuẩn bị sẵn một áo choàng dài được làm từ lông chim màu đen, tổng thể giống như một con thiên nga đen yếu ớt và đáng thương.
Nolan tạo hình xong, lúc cậu một lần nữa xuất hiện tại phòng chụp hình, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, ngay cả Sở Mộc Tự cũng ngốc lăng tại chỗ.
Đôi mắt Nolan kẻ đường viền sắc nét nhưng lại rất tự nhiên, sắc mặt lộ ra vẻ ốm yếu, đôi môi tái nhợt như không còn giọt máu, làm cho cậu trở nên yếu đuối nhưng không kém phần cuồng dại, ngay cả ánh mắt vốn trong trẻo giờ đây cũng bị vài phần bóng tối bao vây.
Đây là dáng vẻ một con thiên nga đen đang dần dần bị vấy bẩn, từ một chàng hoàng tử bị biến thành thiên nga, phần con và phần người mâu thuẫn kịch liệt.
Nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng với tạo hình của Nolan, anh ta đi tới vỗ vai Nolan, nhắc cậu chờ một chút, khâu hóa trang của Từ An gặp rắc rối, vẫn chưa hoàn thành.
Sở Mộc Tự nhìn Nolan, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, anh hít sâu một hơi, định đi ra ngoài rót cốc nước uống.
"Anh đi đâu vậy?" Ở nơi không quen thuộc còn đông đúc người lạ này, Nolan rất căng thẳng, vội vã gọi anh.
"Tôi ra ngoài uống nước." Sở Mộc Tự nói.
"Em cũng muốn đi." Nolan nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Mang theo lớp hóa trang lộng lẫy, Nolan đi một vòng trên hành lang, Sở Mộc Tự uống cốc nước còn bị nhân viên khắp nơi dò hỏi. Nolan cũng không phải kiểu người kiêu ngạo, ai hỏi gì thì trả lời nấy, càng về sau cổ họng càng khô.
"Đi về thôi, đừng để đến lúc mọi người bắt đầu chụp hình cậu còn chưa có mặt." Sở Mộc Tự vứt cốc giấy dùng một lần hai người đã uống xong vào thùng rác, xoay người đi về.
Cả quá trình đều thuận lợi, lúc chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Sở Mộc Tự và Nolan đụng phải một người không ngờ tới trên hành lang.
Sở Mộc Tự rất muốn coi như không nhìn thấy, nhưng khi ánh mắt chạm nhau lại không khỏi cứng người.
"Mộc Tự?" Thích Xuyên cũng nhìn thấy Sở Mộc Tự, rất tự nhiên đi tới, khóe miệng hơi cong lên, "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu... không gặp." Sở Mộc Tự gượng gạo cười, đôi mắt rũ xuống không muốn nhìn đối phương. "Đây là người anh đưa đến sao? Trông được đó." Thích Xuyên nhìn Nolan đứng sau anh.
Nolan cảm thấy bầu không khí có chút kì dị, chủ động đưa tay chào hỏi Thích Xuyên, "Xin chào, tôi là Nolan, anh là...?"
"Cậu không biết tôi sao?" Thích Xuyên khó tin mở lớn hai mắt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, "Cũng đúng, tôi ra nước ngoài vài năm, cậu không biết cũng bình thường. Tôi là Thích Xuyên, trước đây cũng là người mẫu kí hợp đồng với Sở Mộc Tự."
Thích Xuyên? Đây chính là Thích Xuyên? Tiếng nói của Nolan bị nghẹn lại cổ họng, cậu đánh giá người trước mắt vừa đẹp còn có phần âm nhu, trong lòng buồn bã.
"Cậu về nước lúc nào vậy?" Sở Mộc Tự đột nhiên hỏi.
Thích Xuyên suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng được ba tháng rồi, thị trường quốc nội lớn như thế này, từ bỏ quá đáng tiếc."
Sở Mộc Tự không có tâm trạng hưởng ứng, ồ một tiếng. Thích Xuyên cười nói: "Tất cả mọi người đều biết em đã về, chỉ có anh là không quan tâm chút nào cả."
Tôi cần phải quan tâm đến cậu sao? Sở Mộc Tự buồn cười, trong lòng trào phúng, anh đã sớm không chú ý đến tất cả động thái của Thích Xuyên từ khi hai người chia tay.
Nolan không nhìn nổi dáng vẻ hồn bay phách lạc của Sở Mộc Tự, kéo tay Sở Mộc Tự, nói với Thích Xuyên, "Thích tiên sinh không phải đã chuyển công ty khác rồi sao, Mộc Tự cũng không có nghĩa vụ phải chú ý tới mọi hoạt động của anh nữa."
Thích Xuyên liếc mắt nhìn bàn tay Sở Mộc Tự bị nắm chặt, lần từ hai nhìn lên, bên trong lời nói xen lẫn vài phần khiêu khích, "Không nói đến quan