Sốt cao một đêm, sáng hôm sau khỏe lại.
Khi Sở Mộc Tự tỉnh giấc, nhận ra nhiệt độ đã hạ xuống, ngoại trừ mồ hôi dính nhớp khắp người thì không còn chút mệt mỏi nào cả. Anh khẽ than một tiếng, cảm thấy bên trong cơ thể giống như bị móc rỗng, bụng đói kêu ùng ục.
Sở Mộc Tự cử động người, phát hiện mình đang bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, anh quay đầu sang thấy Nolan nằm bên cạnh ngủ say sưa, hai cánh tay ôm chắc eo và ngực anh, lông mi thật dài buông xuống, khuôn mặt yên bình.
Vành mắt Nolan thâm quầng, Sở Mộc Tự không khó tưởng tượng tối qua cậu đã chăm sóc anh cực khổ thế nào. Lúc anh đưa tay định chạm vào mí mắt Nolan, lông mi cậu không an phận mà giật giật, Sở Mộc Tự sợ hết hồn, đành lúng túng nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh giấc.
Nolan mở mắt ra, thấy người trong ngực còn say ngủ, cẩn thận hôn một cái lên hai má Sở Mộc Tự, trộm vui sướng rón rén ra ngoài đi rửa mặt.
Ngoài cửa sổ sát đất, mặt trời dần dần ló rạng, cậu không biết lúc nào Sở Mộc Tự sẽ tỉnh lại, nhưng nghĩ rằng nên nấu đồ ăn sáng trước để bất cứ lúc nào anh thức giấc cũng có thể ăn luôn.
Nolan cúi người xuống gần Sở Mộc Tự, đôi môi gần như chỉ nhẹ nhàng chạm một cái lên gò má Sở Mộc Tự rồi rời đi, cảm xúc mềm mại khắc ghi vào tim Nolan. Sở Mộc Tự bị hôn trộm, tai liền đỏ nóng lên, đợi Nolan rời đi, anh đột nhiên mở bừng mắt ra, trái tim cứng rắn bắt đầu nhảy nhót tưng bừng.
Lần đầu tiên yêu đương, tâm trạng bối rối cũng chỉ xuất hiện hai lần, nhưng lần này lại đến liên tục không có dấu hiệu dừng lại.
Đây là loại cảm giác vừa quen thuộc vừa mới lạ, Sở Mộc Tự vất vả lắm mới thanh tỉnh được tâm trí đang rối tung lên, trước mắt toàn là hình bóng của cậu.
"Nguy rồi, là cảm giác động lòng." Sở Mộc Tự xấu hổ ôm mặt mình.
Người đàn ông đã ba mươi tuổi lại giống như thiếu nữ vừa biết yêu, lăn qua lộn lại trên giường một hồi mới điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình để ra ngoài cửa. Nolan đang ở trong bếp chuẩn bị cháo cải xanh, trong miệng ngân nga giai điệu vui vẻ, nghe thấy âm thanh từ phòng ngủ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộc Tự.
"Anh dậy rồi, có còn mệt mỏi không?"
"Không sao, vẫn ổn." Ngón tay Sở Mộc Tự không an phận vò vò góc áo, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Nấu bữa sáng cho anh, vừa ốm dậy phải ăn chút đồ thanh đạm mới được."
"Cậu biết làm à? Lần trước còn chưa kịp dạy cậu mà."
"Anh yên tâm, món này đơn giản lắm, vài phút là xong ngay." Nolan vừa nói vừa đổ cải xanh trên thớt gỗ vào nồi.
Sở Mộc Tự thấy Nolan đang nấu ăn thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động trên bàn bếp, tâm lí hiếu kì nên không nhịn được ló đầu ra liếc nhìn, chỉ thấy trên màn hình là hướng dấn nẫu cháo cải xanh. Sở Mộc Tự nhìn thanh công cụ phía dưới, vô tình ấn vào lịch sử duyệt web, liên tiếp mười mấy trang đều là phương pháp hạ sốt nhanh.
Nolan đưa lưng về phía anh, không biết anh đang làm gì, chỉ vừa cúi đầu khuấy cháo trong nồi vừa nói: "Anh nhanh ngồi xuống đi, vừa khỏi bệnh không nên đứng lâu."
Sở Mộc Tự cảm giác bản thân sắp ốm một trận nữa, cả người bị sự ngọt ngào bao bọc, như đang chu du trên khinh khí cầu, vui sướng không muốn xuống mặt đất.
Lại nhìn bóng lưng của Nolan, suýt chút nữa không nhịn được chạy đến ôm chầm lấy cậu một cái.
Có người đã từng nói: "Từ hi vọng đến ái tình chỉ trong một cái chợp mắt." Nếu đã đến với nhau nhanh như vậy thì cần gì chờ đợi cả một quá trình? Một lần ánh mắt chạm nhau? Một nụ cười mỉm? Cũng có thể là trực tiếp hôn, hay bất chợt ôm nhau một cái. Trong lòng Sở Mộc Tự ngứa ngáy không thôi, bất giác nhớ lại nụ hôn khi say mềm của Nolan trong phòng tắm và nụ hôn lén sáng nay của cậu.
Nolan cũng yêu thích anh, Sở Mộc Tự đỏ mặt nghĩ thầm.
Gần đây, trong công ty truyền tai nhau về người môi giới hàng đầu đang yêu đương, không phải kiểu chơi bời qua đường oanh oanh yến yến, mà là thực sự rơi vào bể tình.
Người muôn đời độc miệng như Sở Mộc Tự bỗng dưng thay đổi thái độ ôn hòa, hơn nữa thỉnh thoảng còn cực kì dịu dàng thân thiện, ngay cả đối mặt với Tôn Dật Linh cũng dùng giọng điệu mềm mại: "Lần này biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng nhé!", giống như cổ vũ bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.
"Anh trúng tà đấy à?" Tôn Dật Linh cảm thấy buồn nôn, dùng sức chà xát da gà nổi lên trên cánh tay.
"Đâu có? Tôi rất bình thường mà." Sở Mộc Tự mỉm cười hiền lành.
"Ôi chúa ơi!!" Tôn Dật Linh lườm anh một cái, vội vã chạy trốn.
Nhân viên làm việc với Sở Mộc Tự bị trận chuyển biến 180 độ này làm cho kinh hoàng không nhẹ, nhất trí cho rằng Sở Mộc Tự là cây già nảy mầm non đón gió xuân. An Kỳ lén lút hỏi Nolan có phải Sở Mộc Tự gặp vận đào hoa không, Nolan đầu óc mơ hồ.
"Anh ấy yêu? Lúc nào cơ?" Nolan kinh hãi đến mức mặt biến sắc.
"Tôi không biết mới đến hỏi cậu