Khoảng gần mười lăm phút sau thì Hà Mật cũng đã có mặt ở nhà của Tô Nhiễm, vừa nhìn thấy em ấy thì cô đã lao đến ôm lấy, còn làm nũng dụi dụi vào lòng của em gái.
Nhìn hành động này của cô mà Hà Mật chỉ biết cười, nói:
- Chị Nhiễm, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng như trẻ con vậy.
Sắp gả đi rồi.
- Em đừng có mà trêu chọc chị nữa, chị thật sự bị anh cả của em bức đến sắp điên rồi đây.
Hà Mật cũng không nói gì, thật ra thì vừa rồi khi anh Vãn Tùng và anh Đình Lập có ghé qua để thăm cô, hiển nhiên họ cũng có nói về chuyện của Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục.
Lúc Hà Mật nghe chuyện này còn kinh ngạc, hóa ra chị gái Tô Nhiễm dạo gần đây hay mất tích là vì ở bên cạnh có mỹ nam, bảo sao dạo này cứ lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi nghe được câu chuyện của Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục thì Hà Mật đã gật gù, có lẽ là do đồng cảm, nên bây giờ cô ấy cũng có mặt ở đây.
Vì nói thế nào thì Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục cũng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng lại yêu nhau, tuy nhiên thì Phó Thiêm Dục lại không biết chuyện đó.
Còn Hà Mật và Lăng Dụ Triết cũng là đang trong quá trình tìm hiểu và quay lại, mà trước đó thì họ cũng như hai thái cực mà căm ghét đối phương.
Suy ra thì tình trường của cả hai đều tương đối giống nhau.
- Tiểu Hà Mật, em nói xem...!Chị yêu anh ấy là sai sao? Chị thật sự không nên động tâm với anh ấy đúng không?
- Chị nghĩ lệch đi đâu vậy?
- Chứ em nhìn ông anh cả của em đi, gương mặt tối sầm, giọng nói cũng trầm đi, nét mặt căng thẳng, còn cộng thêm tên Chung Tín ăn nói khó nghe nữa chứ, có chỗ nào là chị không sợ đâu.
Nhưng Hà Mật chỉ che miệng cười.
Thái độ này của em gái càng làm cho Tô Nhiễm đau lòng hơn, vốn dĩ cô còn định gọi em ấy đến đây là để tâm sự giữa hai người phụ nữ.
Nhưng tại sao cái dáng vẻ này của Hà Mật giống như là đang chê cười cô vậy?
Nhưng Hà Mật lại đưa tay vỗ vỗ lưng của Tô Nhiễm, nói:
- Chị ở gần anh ấy nhiều năm, vậy mà vẫn không biết được gương mặt của anh cả chính là một mặt sao?
- Ý em là gì?
- Chị tôi ơi, vốn dĩ anh ấy đâu có ngăn cấm chị yêu đương cùng Trung Tá Phó.
Thứ anh ấy đang thất vọng là tiến độ làm việc của chị.
Dừng một chút, Hà Mật lại nói tiếp:
- Ai bảo trước kia chị vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn làm gì.
Bây giờ đã qua nhiều ngày rồi mà chị vẫn chưa có câu trả lời cho anh ấy hài lòng, đồng nghĩa với việc là chị yêu đương quên nhiệm vụ.
Với người cầu toàn như anh cả, đương nhiên là không vui rồi.
Nghĩ lại một chút, thì Hà Mật nói rất đúng.
Trước giờ tác phong làm việc của Tô Nhiễm rất nhanh nhẹn và dứt khoát, dài lắm cũng là hai