Đợi khi Lăng Dụ Triết đến đón Hà Mật thì Phó Thiêm Dục vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lúc Tô Nhiễm nhìn sang gương mặt ngơ ngác kia của anh cũng chỉ biết lắc đầu.
Đợi khi hai người họ rời đi rồi thì anh mới tiến đến, choàng tay ôm lấy cơ thể của Tô Nhiễm, nói:
- Mối quan hệ của họ là gì vậy?
- Có thể xem là người yêu.
- Chẳng phải trước kia Lăng tổng rất căm hận cô ấy sao?
Tô Nhiễm cũng chỉ nhún vai, đối với mối tình này của Hà Mật thì cô thật sự không đỡ nổi.
Đến cả việc hai người họ quay lại với nhau khi nào, tại sao lại tiếp tục ở bên nhau thì cô cũng không biết.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật, thì Tô Nhiễm đã yên tâm rồi.
- Nhiễm Nhiễm...
Đột nhiên Phó Thiêm Dục lại gọi tên mình thân mật như vậy cũng làm cho Tô Nhiễm cảm thấy giật mình, đưa mắt lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau một lúc, Phó Thiêm Dục thật sự không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi nhỏ của cô.
Hiển nhiên thì Tô Nhiễm cũng không từ chối, cô nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh, cơ thể của họ gắt gao bám dính lấy nhau.
Hai tay của Phó Thiêm Dục đã sớm chế ngự ở eo nhỏ của cô, nhưng sau đó anh liền trực tiếp đem Tô Nhiễm bế lên.
Hành động này của anh đã làm cho Tô Nhiễm phải giật mình một chút, nhưng rồi cũng không nói gì nữa.
Vì hiện tại nhà họ chỉ còn lại hai người, nên Phó Thiêm Dục cũng không thèm đóng cửa lại.
Khi nụ hôn của Phó Thiêm Dục di chuyển từ môi xuống cổ thì Tô Nhiễm đã thấy khó chịu rồi, cô cũng chẳng biết mối quan hệ này của họ sẽ kéo dài bao lâu, nhưng có lẽ...!Cô phải nói sự thật cho anh biết, cô nên tôn trọng quyết định của anh.
Nghĩ là làm, Tô Nhiễm liền định mở miệng nói thì lại bị Phó Thiêm Dục hôn chặt, chiếc môi đáng thương cũng bị anh hôn cho sưng đỏ.
- Phó Thiêm Dục...
- Gọi anh là A Trùng.
- A...!A Trùng?
Đây là tên thân mật của Phó Thiêm Dục ở nhà, ngoại trừ cha mẹ, ông bà và Phó Thiên Ân thì có lẽ Tô Nhiễm là người đầu tiên biết đến nó.
Lúc Tô Nhiễm nghe Phó Thiêm Dục nói như vậy thì liền kích động, anh xem cô là người nhà sao? Tuy nhiên, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Tô Nhiễm đã thấy phía dưới truyền đến cảm giác tê dại.
Nhìn xuống thì liền kinh ngạc, m* nó! Từ khi nào mà Phó Thiêm Dục lại điêu luyện như vậy chứ? Chỉ mới qua có mấy ngày thôi mà...!Nhưng đại não của Tô Nhiễm vẫn còn chưa kịp chạy hết công suất thì một ngón tay thon dài của đầy thô ráp của anh đã đưa vào nơi tư [email protected], lúc này Tô Nhiễm chỉ biết há hốc, hai chân cũng tự động khép lại.
- A Trùng...!Đừng chạm chỗ đó...
- Tại sao lại không?
Tô Nhiễm hiển nhiên biết rõ người đàn ông này muốn làm gì, nhưng mà...!Cô không còn sức phản kháng nữa, sau đó cô liền phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Ngón tay của Phó Thiêm Dục cũng bắt đầu di chuyển, mỗi lần đi vào đều làm cho Tô Nhiễm phải r3n rỉ, người nam nhân này đúng là rất biết cách chơi.
Một lúc sau, Tô Nhiễm đã thấy