Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Mùa xuân đến hay chưa? (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều, nhìn nàng ta khóc đến mức sùi bong bóng mũi thế kia, Hạ Sơ Thất không những không bực mà thậm chí còn cười lạnh nhạt, “Đúng đúng đúng, ta là tiện nhân

Nhưng người nói đường hoàng như thế, vậy sao ngày hôm qua ngươi không truyền máu cho Cáp Tát Nhĩ đi, chẳng phải người rất yêu hắn à? Hừ! Tình yêu này của ngươi cũng quá nông cạn rồi đấy! Ngay cả tiện nhân như ta còn khinh thường ngươi, ngươi tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Lý Kiểu tức lắm, suýt chút nữa mở miệng biện bạch, cuối cùng lại chỉ cười lạnh, nuốt hết lời vào bụng, cười quái dị nhìn Lý Mạc, mang theo sự quyết tuyệt tàn nhẫn, “Được, vậy ngươi cứ giết ta đi

Ta biết ngươi hận ta, hận ta ba năm trước đã đâm ngươi một dao, còn đẩy ngươi xuống vực sâu, hận ta chiếm lấy vị trí của ngươi, hận ta giờ là người của chàng, ha ha ha...”

Sắc mặt Lý Mạc trắng bệch, môi mím chặt

Quả thực là nàng không biết kế hoạch của Hạ Sơ Thất, nhưng nàng quá hiểu biết cách làm người của Hạ Sơ Thất

Từ lúc Lý Kiều bắt đầu nói những lời này, nàng liền biết sự tình không chỉ đơn giản như vậy

Chỉ là không ngờ, cuộc đời này của nàng lại có thể được chứng kiến muội muội ruột thịt của mình giơ dao lên định đâm mình lần thứ hai, đồng thời, một dao này cũng hoàn toàn hủy diệt tình tỷ muội còn sót lại giữa nàng và Lý Kiều

Nàng biết, A Thất muốn mượn chuyện này để nàng nhìn rõ bản chất của Lý Kiều

Tuy rằng kết quả rất tàn nhẫn nhưng nàng thật sự đã hiểu

Có một số người, thật sự là đổ vô ơn không có trái tim,

“Lý Kiều, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do người gieo gió gặt bão thôi, không nên trách người khác.” Lý Mạc lạnh lùng nhìn Lý Kiều, xoay người lên ngựa, lạnh giọng nói tiếp: “Ngày đó ở Sơn Hải Quan, ta đã tự nói với bản thân mình, tình cảm tỷ muội giữa người và ta đã hết, mà hiện giờ, ta chỉ có một muội muội là A Thất mà thôi

Từ đây ngươi là ngươi, ta là ta, ta sẽ không giết người, nhưng cũng sẽ không giúp người nữa

Cho nên, mạng của ngươi để cho A Thất xử lý đi.”

Thấy nàng ta thật sự muốn thúc ngựa rời đi, Hạ Sơ Thất sốt ruột vô cùng.

Nàng còn chưa diễn xong cơ mà, sao vai chính có thể rời đi được chứ? “Aizz” một tiếng, nàng ngăn Lý Mạc lại, nhìn Lý Kiều cười, “Ta là một người tốt, trước giờ ta không giết người, ngươi cứ yên tâm đi.”

Lý Kiều cảm thấy như nhìn thấy đường sống trong tuyệt vọng, “Ngươi thật sự buông tha cho ta sao?” Hạ Sơ Thất gật đầu khẳng định, “Đương nhiên.” Đúng lúc sự vui mừng nổi lên trên gương mặt Lý Kiều, nàng lại đổi giọng, “Nhưng mà ta tha cho ngươi, người khác có tha cho ngươi không thì ta không biết.” Nàng còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy ở sau sườn dốc đầy tuyết đọng, có vài tên thị vệ đỡ một “quái nhân” cả người băng bó kín như một cái bánh chưng đi ra

Khi người nọ đi đường, hai chân đều run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm Lý Mạc đang ngồi trên lưng ngựa không chớp mắt

“Mạc Nhi...”

Hắn đúng là Cáp Tát Nhĩ

“Ta đã nghe thấy hết rồi, ta đã nghe thấy hết mọi chuyện rồi.” Lý Mạc không ngờ được là Cáp Tát Nhĩ sẽ xuất hiện, lòng nàng trầm xuống, nhìn về phía Hạ Sơ Thất, Hạ Sơ Thất lại cho nàng một vẻ mặt vô tội, “Trùng hợp thôi, không liên quan gì tới muội.”

Lý Mạc vốn tưởng Hạ Sơ Thất chỉ báo thù Lý Kiều một chút mà thôi, không ngờ, đây mới là nước cờ cuối cùng của nàng

Dưới sự hỗ trợ của ô Nhân Tiêu Tiêu, làm nàng hôn mê để nàng không nhúng tay được vào chuyện này, sau đó khích tướng Lý Kiều, khơi gợi sát tâm trong nàng ta, cuối cùng để Cáp Tát Nhĩ chứng kiến mọi chuyện

Nhìn Cáp Tát Nhĩ được người ta đỡ đi về phía Lý Mạc, Lý Kiều vô lực quỳ rạp trên mặt đất, căm tức trừng mắt với Hạ Sơ Thất, trong mắt tràn ngập oán hận

Hạ Sơ Thất bĩu môi, nhún vai, cười như không cười

“Trời cao chứng giám, ta không nói nửa lời nào đâu nhé, tất cả đều là người nói ra.”.

Lý Kiểu đã không còn sức đấu võ mồm với nàng nữa, nàng ta rất rõ ràng, hiện giờ mình đã mất đi đại thế, cãi cọ không còn bất kỳ ý nghĩa gì cả

Nàng ta si ngốc nhìn Cáp Tát Nhĩ, muốn biết rốt cuộc y sẽ xử lý mình như thế nào

Nhưng dường như y đã quên mất sự tồn tại của nàng ta, càng không nhìn thấy nàng ta bị thương nằm trên đất, máu chảy không ngừng, y chỉ cố chấp và tham lam nhìn Lý Mạc, áy náy, hối hận, dè dặt để thị vệ dìu đi từng bước một, giống một con diều hâu trên cao nguyên Mạc Bắc theo đuổi không thành phối ngẫu của mình, giọng trầm thấp và khàn khàn.

“Mạc Nhi, trước kia ta không biết, ta không biết thì ra là thế..

Ta sai rồi! Nuôi hổ gây họa, nhận kẻ thù làm người thân

Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.” “Hiện giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Mặt Lý Mạc còn trắng hơn cả tuyết, tối tăm khó coi, không hề che giấu sự trào phúng nhàn
nhạt trong đáy mắt, “Ngươi không cần phải đòi công bằng cho ta làm gì, trước đó ta đã nói rồi, ta và Lý Kiều không còn nửa phần tình cảm tỷ muội nữa, nàng ta là thị thiếp của ngươi, ngươi muốn xử lý nàng ta thế nào là chuyện trong nhà của ngươi.”

Cáp Tát Nhỉ nghe giọng điệu như từ chối người từ ngoài ngàn dặm thì lại cười.

“Nàng chịu dẫn người từ Tích Lâm Quách Lặc tới đây để cứu ta, nàng lại vì ta mà không tiếc hy sinh tính mạng cho máu, ta đã thỏa mãn lắm rồi

Mạc Nhi, ta không thể cho nàng những lời hứa hẹn, nhưng mạng ta là của nàng

Nàng nói thế nào thì sẽ là thể ấy.”

“Ta muốn mạng người làm gì chứ?” Lý Mạc nhìn Lý Kiều càng ngày càng suy yếu ở trên mặt đất, nhíu mày, nghĩ đến lời dặn dò của cha mẹ trước lúc lâm chung thì không đành lòng nhìn nữa, quay đầu đi, “Ngươi vẫn nên tự mình thu dọn cục diện rối rắm này trước đi

Cáo từ!” Dứt lời, nàng thúc mạnh vào lưng ngựa, định rời đi

Nàng không muốn tiếp tục ở lại đây, cuộc đời này quá tàn nhẫn, quan hệ này quá xấu hổ, nàng không muốn mình phải đứng trước lựa chọn gian nan như thế

Nhưng con ngựa mới đi được vài bước thì nàng đã cảm nhận được khí huyết trong ngực quay cuồng, mắt hoa lên, thân mình lung lay muốn ngã

“Mạc Nhi...” Cáp Tát Nhĩ hét lên một tiếng kinh hoàng

Tiềm lực của con người là vô hạn

Cáp Tát Nhĩ trước đó còn cần phải có thị vệ nâng đỡ, lúc này lại đẩy thị vệ ra và vọt lên, nhanh chóng đón được Lý Mạc ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, lòng nhói đau, ôm chặt nàng vào trong ngực, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và đau lòng mà chưa ai nhìn thấy bao giờ

“Mạc Nhi...” Y gọi tên nàng, động tác cực kỳ cẩn thận, cẩn thận như thể nàng là một món châu báu trân quý, sợ sẽ làm hỏng mất, ngón tay thậm chí còn run nhè nhẹ.

“Nàng làm sao thế? Mạc Nhi, nàng mau tỉnh lại đi.” Chung quanh yên lặng hồi lâu

Hạ Sơ Thất lạnh lùng quan sát màn bi hài kịch này, sau đó quay đầu nhìn về phía Ô Nhân Tiêu Tiêu.

“Đừng quên, trở về trả ta tiền xem diễn đấy.” ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn về phía chân trời, “Chân thần vĩ đại, người có thể nói cho ta biết tại sao trời cao lại phải một nữ nhân tham tài tới mức này tới cứu ca ca ta cơ chứ?”

“Mạc Nhi! Mạc Nhi!”

Giọng Cáp Tát Nhĩ càng gọi càng gấp gáp, cúi gằm đầu xuống, trán dán sát trán nàng, sau đó đẩy thị vệ định tiến lên đỡ mình, khó nhọc bể người đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Hạ Sơ Thất

Còn chưa tới gần, cuối cùng thể lực đã không thể chống đỡ nổi nữa, y quỳ một gối xuống đất, “Mau cứu nàng ấy, người muốn gì cũng được.” Dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim, tuy rằng y chỉ quỹ có một gối nhưng Hạ Sơ Thất lại thấy rất cảm động, “Tỷ ấy không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là được

Nhưng sáng sớm ngày mai ta phải trở về Tích Lâm Quách Lặc rồi, biểu tỷ đành phải giao cho người chăm sóc vậy.” Cáp Tát Nhĩ thở phào trong lòng, lại nói: “Trước khi ngươi đi, có thể lấy máu của ta để trả lại cho nàng ấy được không?”

Khóe miệng Hạ Sơ Thất giật giật, không nhịn được cười, “Thực ra trước giờ ta chẳng hề truyền máu gì hết, đó là diễn kịch lừa người thôi

Thái tử điện hạ, nói đến chuyện này, người nên cảm tạ ta thật tốt đi.” Cáp Tát Nhĩ gật đầu, “Ngươi muốn gì?” Hạ Sơ Thất chậm rãi đến gần, nâng y dậy, cười vô cùng xán lạn, “Bên ngoài trời lạnh, đưa biểu tỷ của ta về trước đi đã

Còn yêu cầu của ta ấy mà..

rất đơn giản, đêm nay cứ từ từ rồi nói

À, đúng rồi, đừng quên, còn cả..

hai trăm lượng vàng mà ả nợ ta nữa.” Theo tầm mắt nàng, Cáp Tát Nhĩ nhìn về phía Lý Kiều đang nằm chật vật trên đất

Trong mắt y là sự căm hận che trời lấp đất, nói một câu còn lạnh hơn cả sông băng

“Hồ Hòa Lỗ, mang ả về, tiếp đón cho chu đáo.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện