Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Mùa xuân đến hay chưa? (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Sơ Thất mang theo cảm giác chột dạ của kẻ trộm, nghi ngờ ghé đầu vào. Nàng nhìn qua lỗ thủng trên cửa sổ bằng giấy vào trong phòng.

Nàng không ngờ Trần Cảnh cũng đang ở đây.

Trần Cảnh và Tinh Lam đang ở trong phòng, hai người họ không hề làm chuyện xằng bậy gì, ở giữa bọn họ có đặt một một cái khay có vài món ăn nóng hổi, Tinh Lam vừa nói chuyện với Trần Cảnh vừa cầm một chiếc thìa khuấy.

“Trần đại ca, ta có chuyện này...” Nàng ta ngập ngừng nói.

“Sao vậy?” Trần Cảnh vẫn chú ý đến món ăn trước mặt, dường như không nghe được sự do dự trong lời nói của nàng ta mà chỉ hỏi, “Chuyện gì? Nàng nói đi.”

Người hóng hớt luôn là người nóng lòng nhất, Hạ Sơ Thất nôn nóng đứng bên ngoài, nhưng Tinh Lam lại mãi không chịu nói tới trọng điểm, ánh mắt nàng ta nhìn y chăm chú, trong ánh mắt là cảm xúc yêu thương khiến Hạ Sơ Thất nhìn trộm mà cũng sởn da gà da vịt rơi đầy đất.

Mấy ngày nay, quan hệ giữa Tinh Lam và Trần Cảnh đã tiến bộ thần tốc, nàng cũng biết điều ấy, chỉ là không biết cụ thể là tới bước nào rồi thôi. Nàng nghĩ, chẳng lẽ Hạ lão không biết chuyện này nên giờ mới tò mò rồi túm nàng tới xem ư?

Người cha này của nàng cũng thích hóng hớt quá rồi đấy.

Không thể nhìn tiếp được nữa, nhìn mà cũng đau mắt quá đi thôi!

“Ôi!” Nàng thầm than một tiếng, đang muốn rụt đầu lại rồi lôi Hạ lão rời đi, không để cha nàng ở đây làm ra mấy chuyện xấu hổ mất mặt kiểu này thì ở trong phòng, Tinh Lam đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta có thêm tia bối rối.

“Trần đại ca, ta...” Nàng ta cắn môi không nói tiếp.

Hạ Sơ Thất lấy làm lạ.

Vợ chồng son trốn vào một chỗ để nói chuyện yêu đương không có gì lạ cả.

Nhưng Tinh Lam lại bối rối như vậy thì quả là kỳ quái.

Bước chân đang định rời đi của nàng liền dừng lại, nàng nhìn chằm chằm vào miệng Tinh Lam không hề chớp mắt, chỉ sợ mình bỏ lỡ điểm nào quan trọng...

Nhưng mãi một lúc sau, Tinh Lam mới lúng túng cắn môi, nhìn về phía Trần Cảnh, hai gò má trở nên đỏ ửng, vừa hoảng vừa loạn, vừa như không biết phải làm thế nào, “Thân… thân thể của ta không ổn lắm...”

Thân thể không ổn lắm là sao?

Không chỉ Trần Cảnh không hiểu, mà cả Hạ Sơ Thất cũng không hiểu nổi.

Chẳng lẽ nàng ta bị bệnh ư? Nàng híp mắt, chăm chú nhìn thẳng vào nàng ta không chớp mắt.

Trần Cảnh lo lắng đặt đũa xuống, hỏi. Nhưng Tinh Lam vẫn cứ ngập ngừng mãi rồi mới lấy được dũng khí, mặt mũi đỏ bừng, thấp giọng thì thào.

“Nguyệt… Nguyệt sự của ta không tới...”

Tấm rèm trong phòng Tinh Lam bị gió thổi nhẹ nhàng lay động. Mây đen bao phủ lên nàng ta và Trần Cảnh gần như ngay lập tức nổi lên tràn ngập không gian, xuyên qua lỗ nhỏ ở giấy dán trên cửa sổ, thổi tới gương mặt của Hạ Sơ Thất.

Chịu đựng cảm giác muốn bật ra tiếng hắt hơi, nàng che mũi, không quấy rầy Tinh Lam và Trần Cảnh đang sốt ruột đến phát hỏa kia nữa mà dẫn vị “cha già thích hóng hớt” của mình rời khỏi viện.

“Này...” Bước chân Hạ Đình Cán chần chừ, ông gọi nàng.

Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, nhíu mày nhìn sang.

“Con là con gái của người, không phải là này.”

“Nhìn thấy chưa?” Hạ Đình Cán vuốt chòm ria mép hoa râm, trên gương mặt già yếu hiện lên vẻ đắc ý giống như đang nói “Thấy chưa, bí mật như thế mà cũng bị ta biết được rồi đó, mau khen ta, khen ta đi”.

Hạ Sơ Thất hắt hơi một cái rồi nản lòng rũ tay xuống.

“Cha tự chơi đi, con không rảnh để chơi với người.”

Nếu đổi lại là cha con bình thường thì sẽ không ở chung với nhau kiểu như vậy. Nhưng cặp cha con này đều không phải người bình thường. Hạ lão “hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn nàng, lập tức chắp tay ra
sau lưng rồi ngâm nga điệu hát dân gian đi tìm Đạo Thường hòa thượng của ông.

Nhìn điệu bộ hài lòng của ông ấy y hệt như một người “mắc bệnh hóng hớt” vui vẻ sau khi được kể xong chuyện mà mình đi hóng được khiến Hạ Sơ Thất không khỏi nhíu mày.

Cha thì vui vẻ nhưng lòng nàng lại không yên.

Nàng biết Tinh Lam và Trần Cảnh có tình, song, Tinh Lam mặc dù là nha đầu nhưng lại có tính tiểu thư bảo thủ, lại thêm Trần Cảnh chậm chạp như khúc gỗ vậy, hai người chàng có tình, thiếp có ý, đã mắt đi mày lại với nhau rồi, nhưng nàng trăm triệu lần cũng không ngờ được rằng bọn họ lại có dũng khí vượt qua điểm mấu chốt của xã hội phong kiến đương thời như vậy.

Nhưng hôm nay, chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi.

Lúc này, Hạ Sơ Thất giống như phụ huynh có đứa con gây chuyện, đang phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào... Chuyện Tinh Lam mang thai không thể dối gạt lâu được, chẳng bao lâu nữa, bụng nàng ta sẽ lộ ra.

Vài ngày nữa là chiến tranh xuôi Nam sẽ lại tiếp tục, đến lúc đó, Trần Cảnh nhất định sẽ ra chiến trường, trận chiến đoạt hoàng vị này nổ ra thì có lẽ vài ba năm cũng chưa kết thúc được. Đến lúc đó, không lẽ phải để Tinh Lam chưa kết hôn mà sinh con ư?

Nếu đổi lại là nàng thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Bởi vì nàng không sợ, cũng không sợ người khác nói.

Nhưng Tinh Lam khác với nàng, theo quan niệm của người thời nay, nàng ta căn bản sẽ không chịu đựng được công kích từ những lời đồn đại về mình, chưa nói đến người ngoài, chỉ bằng miệng lưỡi và nước bọt của những nha đầu, bà tử trong phủ Tấn vương này thôi có lẽ cũng có thể khiến cô nàng chết đuối rồi.

Vậy trước mắt phải làm sao? Tinh Lam không cha không mẹ, người nhà Trần Cảnh lại đang ở kinh sư, hai người không được lệnh của phụ mẫu, lại không có bà mối, càng không thể có mấy cái gọi là “tam thư lục lễ”, muốn danh chính ngôn thuận nên vợ nên chồng thì dường như thực sự khó khăn.

Nàng rầu rĩ không vui suy nghĩ mãi đến tận tối.

Xoắn xuýt nửa ngày trời, nàng về nhà, ôm cả Tiểu Bảo Âm và cáo nhỏ đi thẳng tới phòng bếp. Mấy ngày nay, nàng lại khôi phục thân phận “nữ đầu bếp”, ngày nào cũng nấu nướng cho Bảo Âm.

“Vừa làm đầu bếp, vừa làm mẹ, ta sống dễ dàng lắm sao?”

Lúc nấu nướng, nàng không ngừng than thở, một mực tố khổ. Đương nhiên, việc nàng dẫn con gái theo, nói một cách hoa mỹ là muốn bồi dưỡng khí chất thục nữ cho Bảo Âm, nhưng thật ra là muốn để con gái thấy nàng nấu nướng khổ cực, sau đó “lương tâm cô bé sẽ nhận ra” tấm lòng yêu thương mà mẹ dành cho mình, từ đó có thể chủ động nói rằng nàng không cần nấu ăn nữa.

Tiểu Bảo Âm quả thật rất cảm động.

Đôi mắt to đen nhánh của cô bé phản chiếu ánh lửa trong phòng bếp không ngừng chớp chớp, ánh mắt long lanh tràn đầy vẻ cảm thông.

“Nương, người yêu Bảo Âm quá mà...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện