Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Người thiện như nước, yêu không nói ra (5)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Sơ Thất gật đầu, liếc nhìn quân Bắc Địch đang nhắc đến như thủy triều, “Chạy đi! Dựa vào bản lĩnh của mình. Nhớ kĩ, đừng hiếu chiến, đừng tỏ vẻ anh hùng, chú ý bẫy hất chân ngựa, lính cầm súng chú ý yểm hộ. Nếu quả thật không ổn, vứt hết súng ống, chạy giữ mạng quan trọng hơn.”

“Vâng! Đội trưởng, cáo từ!”

Cuộc chiến hôm nay họ đều đánh rất sướng. Với một chút binh lực như của họ mà lại đánh lâu như thế, không thể không nói, ngoại trừ sự dũng mãnh của bản thân ra thì phải nhờ vào đại bác và súng ống tiên tiến. Cái gì gọi là lấy một địch trăm? Từ lâu Nguyên tiểu công gia đã tuyên truyền trong quân, nhưng tới hôm nay họ mới chính thức biết được, trong lòng bội2phục Hạ Sơ Thất, bằng lòng nghe lời nàng.

Đội quân hai ngàn người giải tán ngay tức thì, vứt đại bác lại, vác theo súng ống, đao, cung tiễn, cưỡi ngựa chạy trốn về bốn phương tám hướng. Sự biến hóa bất ngờ kia khiến quân Bắc Địch biến sắc mặt, đuổi theo một đường mới phát hiện, hóa ra ngoại trừ đội quân tiên phong này thì không hề có một binh lính Đại Yến nào khác, những ánh lửa ngập trời kia đều là giả.

“Thái tử điện hạ!” Lính liên lạc cưỡi ngựa phi đến, sợ hãi ngã nhào xuống cạnh chân ngựa của Cáp Tát Nhĩ, “Đội quân tấn công thành Đại Ninh... mới là chủ lực của quân Nam Yến. Thành Đại Ninh sắp thất thủ rồi, xin hãy cấp tốc chi viện!”

Cáp Tát Nhĩ siết chặt nắm đấm, ánh8mắt sắc bén bị ngọn đuốc nhuộm đỏ.

Lúc này đến Đại Ninh phải mất nửa canh giờ, với thực lực công thành của Triệu Tôn thì dù có trở về cũng vô dụng. Còn đại quận Bắc Địch chạy tới chạy lui, tác chiến mệt nhọc, chẳng khác gì để người khác nhặt được của hời. Lúc này chi bằng bảo vệ quân chủ lực, trấn thủ Kiến Bình. Trong lòng y đã có tính toán, bắt đầu bố trí phòng ngự Kiến Bình. Thái tử điện hạ, không giữ thành... thành Đại Ninh nữa ư?”

“Không cần, xem như lời cảnh cáo dành cho Đại Hãn.” Y nhìn A Cổ đứng bên cạnh, vung thanh đao trong tay lên, chỉ về hướng Hạ Sơ Thất đang bỏ chạy, “A Cổ, người dẫn người đi theo ta, đuổi theo hướng kia!” Tiếng vó ngựa phía6sau càng ngày càng dày đặc, Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt căng cứng của Trần Cảnh, chẹp miệng, buồn bực khẽ quát lên, “Đáng lẽ chúng ta nên tậu một bầy ngựa Mông Cổ. Trần đại ca, huynh có phát hiện không? Rõ ràng ngựa của họ khỏe hơn ngựa của chúng ta. Xét về mặt phương tiện giao thông, chúng ta kém họ nhiều lắm.”

Trần Cảnh xoay đầu lại nhìn nàng, nhìn thấy dáng vẻ lắc tới lắc lui trên ngựa của nàng cũng không vạch trần kỹ thuật cưỡi ngựa yếu kém của nàng, cũng không nói cho nàng biết, con ngựa mà nàng đang cười là con chiến mã tốt nhất trong doanh trại. Y bay người tới, ngồi lên ngựa của nàng, lấy lại dây cương từ trong tay nàng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, “cha” một tiếng,3tốc độ gia tăng trong chớp mắt.

“Này! Hết cả hồn!”

Hạ Sơ Thất thở phào, xoay đầu lại nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh không đáp, nghiêm mặt gọi vài binh lính đi theo sau lưng họ, “Các ngươi chia ra, đánh lạc hướng truy binh.”

“Vâng!” Những binh lính kia hiểu ý của y, một lính cầm súng nhảy ngay xuống ngựa, vác theo súng, nhanh chóng chui vào một ụ đất ven đường, nằm sấp khẽ quát lên, “Đội trưởng, các người đi mau, ta yểm hộ!” “Chạy hết đi!” Hạ Sơ Thất quát lên, nhưng chiến mã đã phi được vài trường, nàng chỉ cảm thấy tiếng gió “ùn ù” bên tai, xoay đầu nhìn lại, nơi lính cầm súng mai phục kia có một loạt đốm lửa hiện lên. Cáp Tát Nhĩ chạy đầu, không ngờ có người mai phục ở đó, chỉ5nghe “bùm” một tiếng, tay hắn trúng một phát súng, căm hận đến cùng cực, “Bắt lấy hắn!” Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy lính súng ống kia đã bị lính Bắc Địch bắt được.

Những lính cầm súng tham gia nhiệm vụ ngày hôm nay đều được Nguyễn Hữu đích thân huấn luyện khi còn ở Khai Bình, thời gian quá ngắn, cộng thêm hoảng loạn nên bắn không chuẩn xác. Nếu một phát súng kia có thể lấy được mạng Cáp Tát Nhĩ thì cuộc chiến này càng có ý nghĩa hơn rồi, lính cầm súng kia cũng sẽ hi sinh có giá trị hơn.

Nàng nhắm mắt lại, siết chặt hai tay. Nguyên tắc cơ bản của tác chiến đặc biệt chính là lấy hy sinh số ít đổi lấy lợi ích lớn nhất, xét từ lợi ích toàn diện thì chuyện họ làm hôm nay không chỉ đổi lấy sinh mạng của hai ngàn người.

Trần Cảnh cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh, nhưng người đuổi theo họ đều là trợ thủ đắc lực trong tay Cáp Tát Nhĩ, đuổi sát không buông, không hề chịu tụt lại phía sau, cho dù là đường lớn đường nhỏ gì cũng không cắt đuôi được họ. Hạ Sơ Thất nôn nóng, “Trần Đại Ca, chi bằng chúng ta chia nhau ra?” Trần Cảnh trầm mặc một lúc, “Nếu người xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống được.” Hạ Sơ Thất sửng sốt, “Ta sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Cảnh đột nhiên khựng lại, “Người cưỡi ngựa, ta ngắn họ lại.” Nói xong, định lộn người xuống ngựa, Hạ Sơ Thất làm gì chịu nghe theo. Nàng kéo cánh tay y, lắc đầu, “Không được, họ nhiều người, một mình huynh không ngăn cản được. Nếu huynh xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn sẽ chết, vả lại ta cưỡi ngựa cũng không giỏi.”

Ánh mắt Trần Cảnh nặng nề, thu hồi suy nghĩ, y vỗ ngựa, nhanh chóng chuyển hướng chạy vào một con đường hẹp quanh co, nhưng kỹ thuật bắn tên của Cáp Tát Nhĩ không phải chỉ để chơi. “Vút” một tiếng, tiếng xé gió vang lên, ánh mắt Trấn Cảnh rét lạnh, ôm lấy nàng bay người khỏi lưng chiến mã, còn con chiến mã giúp họ chạy trốn lúc nãy “hí” lên thảm thiết, mông trùng tên, ngã xuống.

“Tiểu rồi!” Hạ Sơ Thất khiếp sợ,
nhìn Trần Cảnh, “Trần đại ca huynh chạy nhanh đi, huynh không dẫn theo ta sẽ dễ chạy thoát hơn. Ta đoán Cáp Tát Nhĩ sẽ không giết ta đâu.” Trần Cảnh không nói gì, y ôm lấy eo nàng, nhanh chóng lăn vào trong bụi cỏ gần đó, sau đó kéo tay nàng chạy len lỏi giữa rừng cây rậm rạp. Sau lưng là tiếng vó ngựa cực nhanh của người Bắc Địch và cả tiếng hô “đuổi theo” vang dội.

Hạ Sơ Thất căng thẳng, “Huynh buông ta ra, chúng ta chia nhau chạy.”

Trần Cảnh vẫn không trả lời, chắc là chê nàng chạy chậm nên dứt khoát vác nàng lên vai, tăng tốc bước chân.

“Che mặt lại!” “Ồ!” Hạ Sơ Thất làm theo.

Vì sao lại che mặt lại? Bởi vì khu rừng này rậm rạp, trên đường có rất nhiều bụi gai, khuôn mặt vốn đã trồng không có gì đặc sắc giờ lại bị gai quẹt trúng chẳng phải càng thảm hơn sao? Hạ Sơ Thất thở dài bất lực, cảm thấy lúc này mà Trần Cảnh vẫn còn có thể lo cho khuôn mặt của nàng, quả thật là thị vệ tốt của Tấn vương điện hạ, bất cứ lúc nào cũng đều nghĩ đến phúc lợi của điện hạ.

Càng đi vào sâu trong rừng, truy binh đuổi theo phía sau càng ít, phía trước xuất hiện một hẻm núi, không thể qua được. Chỗ họ đứng rất bằng phẳng, nhưng bốn phía lại trông như không có điểm tận cùng, xung quanh tối đen không nhìn thấy được gì, thỉnh thoảng có vài con quạ hoảng sợ kêu thảm khiến người nghe dựng hết tóc gáy.

“Trần đại ca... không đúng.” Trần Cảnh dường như cũng phát hiện ra, y dừng bước nhìn một vòng xung quanh.

“Địa hình nơi này, họ rành hơn chúng ta...”.

“Đúng! Chỉ e đã bị bao vây rồi.”

“Yên tâm, chắc chắn ta sẽ đưa người đột phá vòng vây.” Trần Cảnh chắn sau lưng nàng, quan sát địa hình bốn phía.

“Hừ! Xem các ngươi chạy đi đâu.”

Lúc này, trên một khối nham thạch khổng lồ, bỗng có một nhóm người xuất hiện. Một trong số đó chính là Cáp Tát Nhĩ với thân hình cao lớn, còn người lên tiếng lúc này chính là A Cổ, người mà Hạ Sơ Thất từng gặp hai lần. Nàng giật mình, phát hiện binh sĩ Bắc Địch xung quanh càng ngày càng nhiều, họ giơ cao đuốc, tay cầm cung tiễn, vây kín hai người họ vào trong, không một khe hở.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cáp Tát Nhĩ đứng trên nham thạch.

Hạ Sơ Thất cau mày, không những không tức giận mà lại bật cười, “Ta ăn mặc thế này rồi mà ngươi cũng nhận ra được? Ôi, vẻ ngoài xinh đẹp quả nhiên không phải là chuyện tốt lành gì.” Cáp Tát Nhĩ không tiếp lời nàng, trong giọng nói của y mang theo hơi lạnh. “Bắt được người rồi ép Triệu Tôn rút lui khỏi Đại Ninh, ngươi nói xem hắn có đồng ý không?”

“Ngươi mơ đi!” Cười giễu lạnh lùng, Hạ Sơ Thất hất cao cằm nhìn y, “Triệu Tôn đã biết người muốn ly giản, nhưng vẫn trả Ô Nhân Tiếu Tiếu lại cho ngươi. Người so với hắn còn thua xa lắm. Bắt một nữ nhân ra để trao đổi, có khi nào sẽ tổn hại đến khi khái anh hùng của ngươi không?”

“Một nữ nhân đổi lấy một tòa thành, không có anh hùng khí khái, ta cảm thấy đáng.”

“Hừ! Vậy ngươi tới bắt ta thử xem.” Cáp Tát Nhĩ không nói gì thêm, ra mệnh lệnh, “Bắt sống!”

Y vừa dứt lời, binh sĩ Bắc Địch bốn phía đều xông đến, trong tay người nào người nấy cũng cầm theo đạo gươm cung nỏ, miệng hò hét thứ ngôn ngữ nàng không hiểu. Hạ Sơ Thất bỗng nhiên lùi về sau một bước, kề đao lên cổ mình, cười lạnh quát lên, “Ai dám tiến lên ta sẽ tự sát, ta chết rồi, xem các người lấy gì đi uy hiếp Triệu Tôn.”

Cáp Tát Nhĩ hừ lạnh, “Đừng để ý tới nàng ta, lên!”

Rất rõ ràng, y không hề tin nàng sẽ tự sát.

Hạ Sơ Thất sững sờ, buồn bực đến mức muốn đi đập đầu vào tường. Là do ánh mắt của Cáp Tát Nhĩ quá sắc bén, hay do nàng có một khuôn mặt “tham sống sợ chết” trời sinh? Dưới mệnh lệnh của Cáp Tát Nhĩ, một rừng quân Bắc Địch nhào tới, tiếng kêu vang lên không dứt, Trần Cảnh bảo vệ phía trước nàng, chiến đấu với đám lính kia. Họ muốn bắt sống nàng, không ai bất ngờ bắn cung, điều này có lợi cho họ rất nhiều. Thanh đao của Trần Cảnh vung lên liên hồi, cộng thêm vài viên “đạn phích lịch” bất ngờ của Hạ Sơ Thất, một đoàn người Bắc Địch dũng mãnh, nhất thời nửa khắc không dám tấn công tiếp.

Cáp Tát Nhĩ hừ lạnh, giương cung lắp lên.

Trong tiếng xé gió, Trần Cảnh vung tay cản mũi tên, nhưng tốc độ của mũi tên cực nhanh, tuy đầu mũi tên bị lệch nhưng vẫn bắn trúng vào cánh tay của Trần Cảnh, máu tươi phun lên người Hạ Sơ Thất. Nàng xoay đầu lại nhìn, nghiệm mặt quát lên, “Trần Cảnh, huynh không cần phải lo cho ta!”

Trần Cảnh cau mày, không nói gì, nàng lại quát lên, “Tốt xấu gì ta cũng đáng giá bằng một tòa thành, còn huynh không đáng tiền, đừng có so sánh với ta!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện