*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng nói quen thuộc vừa truyền vào tai, vành mắt nàng trở nên đỏ bừng, “Triệu Thập Cửu!” Đại Điểu quả nhiên không phải là một con ngựa bình thường, trong tiếng “cha cha” lạnh lùng của Triệu Tốn, nó bật lên cực kỳ mạnh mẽ, hô vang nhảy qua vài binh sĩ đang chém giết nhau, xông ra ngoài vòng vây. Sau lưng là một màn mưa tên lao đến nhanh như chớp.
“Bảo vệ điện hạ!” Trần Cảnh hô to, phối hợp với binh lính Đại Yến bọc hậu cho họ. Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn, máu và ánh lửa hòa vào nhau trong rừng cây rậm rạp, quân Đại Yến vừa đánh vừa lui, quận Bắc Địch truy đuổi sát sao. Nhìn thấy Triệu Tôn, chúng như phát điên lên, mưa tên chằng chịt, càng ngày càng truy kích quyết liệt. Một Triệu Tôn2đủ để bù trừ cho việc phòng thủ thành Đại Ninh bất thành.
Điểm này Cáp Tát Nhĩ hiểu rõ, người Bắc Địch cũng hiểu rõ. Quân chủ lực của Đại Yến vẫn còn ở Đại Ninh, còn quân chủ lực của Bắc Địch lại đang ở Kiến Bình. Sau khi Triệu Tôn biết Cáp Tát Nhĩ tiến về Kiến Bình thì hắn vội vàng chạy đến đây. Có điều hắn muốn lo cho nữ nhân của mình thì cũng phải suy nghĩ đến chiến sự. Hắn dặn dò Trần Đại Ngưu tiếp tục dùng quân chủ lực xông vào thành Đại Ninh có phòng thủ lỏng lẻo, còn hắn thì dẫn một đội binh mã chạy về phía Kiến Bình. Nhưng đội nhân mã mà hắn dẫn theo, so với binh mã của Cáp Tát Nhĩ thua xa về số lượng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bến tại8không dứt.
Triệu Tôn chạy phía trước, Cáp Tát Nhĩ đuổi sát theo sau. Quân Đại Yến chỉ có khoảng năm mươi người, nhưng ai nấy đều là quân tinh nhuệ cận vệ của Triệu Tôn, số lượng bên phía Cáp Tát Nhĩ gấp đôi, thấy nhất thời không thể bắt được Triệu Tôn nên lòng tranh đấu bị kích thích trỗi dậy, y đích thân tham gia vào cuộc chiến.
“Phải làm sao đây Triệu Thập Cửu? Người của họ nhiều quá.” Nhìn đám truy binh đông như kiến, cả người Hạ Sơ Thất nổi hết da gà.
“Cố gắng chống đỡ một lúc, đại quấn sẽ đến ngay.” Đợi Trần Đại Ngưu xử lý xong Đại Ninh sẽ mang quân đến Kiển Bình. Bây giờ thứ họ cần chỉ là thời gian mà thôi. “Chàng nên đi theo đại quân đến đây, như vậy quá nguy hiểm.” Hạ Sơ6Thất thở dài, lúng túng lên tiếng, “Cho dù một mình ta bị bắt, chỉ cần y không giết ta, ta tự có cách chạy thoát.”
Hắn hừ lạnh, không trả lời.
Hạ Sơ Thất xoay đầu lại nhìn hắn, nghĩ cũng phải, nếu đổi ngược lại Triệu Tôn gặp nguy hiểm, nàng vẫn có thể bình tĩnh phân tích cục diện ư? Chắc là sẽ không. Nàng liếm môi, chần chừ một lát rồi ném một quả “đạn phích lịch” ra, khoe thành tích với hắn trước, “Triệu Thập Cửu, ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Ừ.” Hắn đáp, “Hoàn thành rất tốt.”
Nàng cong môi, vui vẻ trong chốc lát, nhưng khi nhìn truy binh phía sau lưng thì lại không khỏi thấy lo lắng. “Trần Cảnh và những người khác sẽ không có chuyện gì chứ?” Triệu Tôn nheo mắt lại, “Không đâu.”
Vừa đánh vừa lui thế kia, vòng3bao vây từ từ trở nên méo mó, nhờ vào màn đêm tối đen địa thể hiểm trở, tuy phía Triệu Tôn ít người nhưng đánh rất có trận hình, từ từ lùi về một nơi giống “quả hồ lô” bên trong hẻm núi, chặn ngay trên lỗ hổng phần giữa “quả hồ lô”.
Triệu Tôn quả thật biết chọn nơi phòng ngự, địa hình thế này, dễ thủ khó công. Hắn khẽ ra lệnh, “Trận hình ba hàng, thi nhau giết địch, cung tiễn thủ đứng phía sau.”
“Đã rõ!” Phía bên ngoài miệng hồ lô, quân Bắc Địch càng ngày càng nhiều. Dưới miệng hồ lô là một thác nước không biết nông sâu thế nào, họ chiếm giữ một phần nhỏ của hồ lô, quân Bắc Địch chiếm mặt tròn lớn của hổ lô, hai bên bày ra thế trận giằng co. Tiếng hô chém giết vang5lên không dứt.
Đại quân của Trần Đại Ngưu vẫn chưa đến. Bên Triệu Tôn chỉ có khoảng năm mươi người, tuy có thể nhờ vào địa hình phòng ngự, nhưng người không phải là sắt thép, sẽ có lúc mệt mỏi kiệt sức. Dần dần, thể lực của những binh sĩ kia càng ngày càng giảm, quận Bắc Địch thì lại chém giết đỏ cả mắt, thể lực tăng mạnh. Đúng vào lúc này, cổ tay Triệu Tôn run lên, Hạ Sơ Thất thấy hắn ôm chặt cánh tay, hình như đã bị một mũi tên bắt xẹt qua, khi định thần lại, “miệng hồ lô” đã có khe hở, lỗ hổng thu hẹp
lại.
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất hoảng hốt, “Chàng không sao chứ?”
“Không sao!”
“Chàng nói dối!” Hạ Sơ Thất nôn nóng mắng một câu, siết chặt một quả đạn phích lịch trong tay, “Trần Cảnh, huynh dẫn theo người bảo vệ điện hạ rút lui trước, ta sẽ yểm hộ...” Nàng tin họ có thể an toàn bứt phá vòng vây, nhưng Triệu Tôn lại quát lên, “Trần Cảnh, người dẫn Sở Thất rời khỏi đây!”
“Không! Ta không đi, thôi vậy, chết chung với nhau là được rồi!” Nàng hét lên, liều mạng ném hết vài quả đạn phích lịch cuối cùng trong người, tạm thời chặn được đợt tiến công ở “miệng hồ lô”. Vài quả đạn phích lịch kia nàng chuẩn bị để dùng “vọt chạy” vào phút chót. Nàng là một người lúc nào cũng chuẩn bị đường lùi cho bản thân mình. Nhưng lúc này mà còn không dùng thì chỉ sợ sẽ không còn dùng được nữa.
“Đưa nàng ấy đi!” Triệu Tôn đột nhiên đẩy nàng sang cho Trần Cảnh.
“Không!” Hạ Sơ Thất gào lên, vùng ra khỏi cái ôm của Trần Cảnh, “Ta nói rồi, có chết thì phải chết cùng nhau! Ta không phải là đồ khốn tham sống sợ chết.” Nàng gào lên nhào về phía Triệu Tôn, bỗng nhiên, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc, nàng nhìn thấy có vài người mặc áo đen che mặt trên vách núi sau lưng họ, chúng lắp tiễn giương cung... Đầu tên bay đến, nhắm thẳng vào nàng. “A!”, Nàng
thay đổi đường đi, nhào sang bên hông. Nàng biết người chúng muốn giết là nàng nên mới nhào về hướng ngược lại với Triệu Tổn. Nhưng tránh được đợt tên đầu, đợt tên thứ hai lại bắt theo sát phía sau. Có thể thấy được những người này muốn giết chết nàng.
“Sở Thất!” Triệu Tôn gào lên, bay người đến, kéo người nàng ra. Nhưng vào lúc này, những mái tên bén nhọn của quân Bắc Địch cũng bắn đến, Triệu Tôn một kiếm chém tên, những thứ chúng dùng là nỏ thần, mũi tên do nỏ thần bắn ra, thân tên nặng, lực lớn, tất nhiên không thể hoàn toàn né được. “Đừng lo cho ta!” Hạ Sơ Thất hét lên, đẩy hắn ra. Triệu Tồn không nói gì, áo choàng hất lên, ôm lấy nàng nhanh chóng nghiêng người nằm xuống, đẩy nàng về phía bụng Đại Điểu, còn bản thân thì chắn trước mặt nàng. Hắn muốn hy sinh bản thân hắn và Đại Điểu ư? Con tim Hạ Sơ Thất đau nhói, vùng vẫy lật người lại, chắn sau lưng hắn, “Không được!” Trong chớp mắt, đôi mắt Triệu Tôn trở nên nặng nề, hắn nghiêng người lại, đẩy nàng vào trong.
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất gào lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng không biết lấy sức mạnh từ đầu ra, vùng vẫy thoát khỏi lòng hắn, lật người nhảy lên, phát huy cái gọi là sức mạnh tình yêu đến mức tối đa, nàng nhào lên người hắn, sau đó nhắm mắt lại, đợi giờ phút ấy đến.
“Phập phập phập...” Bên tại là tiếng mũi tên đâm xuyên xác thịt, nhưng trên người nàng lại không hề thấy đau.
Chuyện gì thế này? Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thì lại thấy trên vách núi sau lưng có một bóng người đỏ chói đang rơi nhanh xuống. Dưới ánh đuốc, áo bào của người ấy phát ra ánh đỏ diễm lệ hơn cả ánh lửa. Xinh đẹp khuynh thành, diễm lệ khuynh thành, máu tươi khuynh thành bắn tung tóe.
Ba mũi tên cắm chặt trên người hắn nhưng hắn vẫn mỉm cười, cơ thể rơi mạnh xuống đất, máu tươi vẫy đầy mặt đất, lòe loẹt như lần đầu nàng gặp hắn, cái cảnh máu tươi vương đầy trên đất trong khu rừng trước kia.
Chưa bao giờ nàng biết rằng, hóa ra máu tươi lại đẹp như vậy. Nét đẹp đó, thật chói mắt, đẹp đến mức nước mặt nàng tuôn rơi... “Đông Phương Thanh Huyền!!!”
Nàng gào lên nhào đến, giọng nói vang vọng khắp khu rừng. Nàng biết, không phải ai cũng có dũng khí hy sinh vì người khác, nếu người bị uy hiếp đến tính mạng là Đông Phương Thanh Huyền, chắc chắn nàng sẽ không nhào ra vì hắn ta. Nhưng vì sao hắn phải làm như thế?
“Giết!”
Lúc này, trong khu rừng rậm phía xa, đại quân do Trần Đại Ngưu chỉ huy đã đến nơi, tiếng hô ngập trời ùa đến. Quân Bắc Địch chém giết rút lui, quân Đại Yến điên cuồng lao về trước, Triệu Tôn nhíu chặt chân mày, áo giáp cứng rắn lạnh như băng. Nhưng trong lỗ tai nàng rất yên tĩnh, trong mắt cũng chỉ có màu sắc của máu tươi.
“Ngươi điên rồi à?” Nàng vội vàng xé y phục của Đông Phương Thanh Huyền ra.
“Nàng... thật thô lỗ, bổn tọa đẹp... nàng cũng không cần... phải như thế.” Hắn ta cho nàng một nụ cười xa xăm mơ hồ.
“Câm miệng! Không được nói chuyện!” Hạ Sơ Thất cắn răng, vào giây phút này nàng thấy may mắn vì bản thân mình là một thầy thuốc, cũng hối hận hôm nay trước khi đi vì chạy trốn nên trên người chỉ trang bị đạn phích lịch, chứ không hề mang theo bất kỳ bình thuốc nào.
“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi cố gắng lên!” Vết thương trên người hắn ta rất nghiêm trọng, máu vẫn đang chảy ào ào ra ngoài. Hạ Sơ Thất không thể nghĩ đến điều gì khác, điều quan trọng nhất chính là cầm máu cho hắn. Nhưng ở nơi hoang dã này, nàng không dám rút tên, trên người lại không có thuốc, việc cầm máu sẽ càng khó khăn hơn. Nàng nhìn xung quanh, cắn răng, lấy đuốc từ trong tay một Cẩm Y Vệ, kéo rơm rạ bọc quanh cây đuốc ra, đợi nó cháy hết liền đem phần tro than đắp lên vết thương vẫn đang chảy máu của hắn ta. Một cây đuốc không đủ, lấy thêm một cây nữa, sau đó nàng chém đứt thân tiễn, xé áo trong của hắn ra bọc vết thương, bọc tro than lại. “Không... chết được đâu... nhỉ?” Giọng nói của Đông Phương Thanh Huyền suy yếu mơ hồ, trán túa đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười. Hạ Sơ Thất cau mày, hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với hắn ta, “May mà không bắn trúng bộ phận quan trọng, nếu mũi tên này lệch một tấc nữa, thần tiên cũng không cứu được ngươi.”
“Chẳng phải nàng... còn lợi hại hơn thần tiên sao?”
Lúc này rồi mà hắn vẫn còn tâm trạng trêu đùa nàng. Hạ Sơ Thất mím đôi môi khô khốc, nhíu chặt mày nhìn Như Phong, “Các người trông chừng Đại đô đốc, ta đi hái thuốc.” “Không... cần!” Đông Phương Thanh Huyền gọi nàng, “Có thể... vẫn còn có mai phục...”