*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơn mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, như thể không có dấu hiệu ngừng. - Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Sơ Thất mơ màng sắp ngủ. Lúc này, Đông Phương Thanh Huyền mới bước vào phòng lần thứ hai.
“Xem chừng mưa sẽ không tạnh đầu, chúng ta nên khởi hành thôi.”
“Đi đâu?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta một cái.
“Chỗ này quá đơn sơ, thiệt thòi cho ngươi quá. Bổn tọa sẽ đổi cho ngươi một nơi khác rộng rãi hơn.”
Đông Phương Thanh Huyền vẫy tay một cái, liền có người kéo nàng dậy.
Hạ Sơ Thất hét to, “Đợi đã, đợi đã, đời người có ba chuyện gấp. Đại đô đốc, có thể cho ta đi đại tiện đã được không?”
“Xin cứ tự nhiên!” Đông Phương Thanh Huyền chỉ chỉ về phía cái bố ở cạnh giường. “Như thể hình như không ổn lắm? Bị mọc lẹo mắt thì khó trị lắm đấy.” Hạ Sơ Thất cười cười.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, không rõ cảm xúc, chỉ nói “Nhanh lên”, rồi dẫn người ra khỏi phòng.
Hạ Sơ Thất không biết đây là nơi nào, nhìn ngó xung quanh, trừ bao đồ nội y nàng lấy từ tiệm may về thì không còn đồ vật nào khác. Làm sao để lại kí hiệu cho người lần theo tìm nàng đây? Ngồi trên bộ, trong tiếng mưa rào rào như khóc, Hạ Sơ Thất chợt nảy ra một ý, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Nàng vừa sắp xếp ổn thỏa xong thì cửa phòng đã bị Đông Phương yêu nghiệt đẩy ra một cách không nể nang gì.
Hạ Sơ Thất quát khẽ, “Ối! Cái con người này! Nam nữ thụ thụ bất thân, không hiểu hay sao? Nhỡ ta vẫn chưa tè xong thì sao?”
Đông Phương Thanh Huyền chẳng buồn để ý đến nàng, chỉ cười cười lật tấm đệm trên giường ra, hai đầu ngón tay trắng nõn nhấc một chiếc quần lót, đưa lên trước mắt nhìn, “Thứ đồ thú vị như thế này, làm rơi rồi thì thật đáng tiếc.”
Hạ Sơ Thất cảm thấy hình ảnh Đông Phương yêu nghiệt cầm chiếc quần tam giác của con gái lên bình phẩm không chỉ không khiến người ta cảm thấy tục tĩu xấu xa, mà trái lại còn cho thấy sự phong lưu đa tình, như thể đang bình phẩm gối vàng vàng bạc, quả thật khiến người ta phải suy tư. Chỉ là tình cảnh này không phải lúc thích hợp để thưởng thức trai đẹp.
Ho nhẹ một cái, Hạ Sơ Thất không hề lúng túng vì bị phát hiện, chỉ thoải mái châm chọc lại hắn ta, “Nếu Đại đô đốc thích cái quần lót này thì tặng ngài mặc vậy, nhất định sẽ mê hoặc hết đàn ông trong thiên hạ.” Dứt lời, nàng còn khoác bao y phục lên vai, sải bước ra ngoài, vẫy tay đầy hào phóng, “Không cần cảm ơn ta đâu.”
Nhưng vừa cất bước, tà áo đỏ rực như lửa đã lướt đến trước mặt, cả người nàng liền bị tóm chặt lấy. Chỉ bị kéo một cái, nàng đã nằm gọn trong lồng ngực hắn ta. Đông Phương Thanh Huyền cười mà như không cười. Hạ Sơ Thất theo phản xạ định thúc đầu gối về phía háng hắn ta một cái, nhưng hai chân lại bị hắn ta dễ dàng kẹp lại. Hắn ta cúi đầu, giọng nói mềm mại như nước mùa xuân chậm rãi cất lên.
“Thỏ con, ta đã nói ngươi không thể chạy thoát được đâu mà.” Hạ Sơ Thất trừng mắt, “Ai nói ta muốn chạy? Đại đô đốc, ta chỉ muốn đi trước dẫn đường thôi.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên. Này, có thể buông ta ra đã được không?”
“Được.” Đông Phương Thanh Huyền nói rất chậm, rất dịu dàng, còn có ý cười ngọt thẩm tâm can người khác. Nhưng điều tiếp theo hắn làm lại điên rồ đến mức khiến Hạ Sơ Thất chỉ muốn xé nát cái khuôn mặt anh tuấn “làm màu” đấy ra, rồi ngâm với muối, treo lên tường làm mặt nạ.
“Như Phong, trói lại cho bổn tọa.”
Hạ Sơ Thất được trời phú cho bản tính cởi mở. Trong những tình huống bình thường, khóe môi nàng vẫn luôn hé cười, thể hiện tính tình lạc quan của nàng. Nhưng lúc này, nàng cắn chặt răng, thật sự hối hận đã không hạ độc chết hắn ta từ lúc còn ở trạm dịch.
“Quả nhiên súc sinh thì vẫn mãi là súc sinh. Dù có đẹp đến nhường nào đi nữa, thì vẫn là súc sinh!” Đông Phương Thanh Huyền chống cằm, nụ cười càng tươi hơn.
“Như Phong, nàng ta gào một câu thì chặt một ngón tay. Ngón tay không đủ, chặt đầu ngón chân cho ta.” Quả là ứng với câu nói của Lan Đần, kiến chuyển nhà thì trời đổ mưa. Mây đen chất chứa mấy ngày liền, mưa một phát liền mưa rào lớn đến mức khốc liệt. Hai ngày liên tiếp, trên đường ngập đầy những vũng nước. Nhưng xem chừng xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền không tầm thường, dù lội trong nước vẫn hết sức vững vàng.
Hai tay Hạ Sơ Thất bị trói chặt ra sau lưng, buộc trên thành xe ngựa.
Đông Phương Thanh Huyền lười biếng ngồi trước mặt nàng, tay cứ lau đi lau lại thanh đao Tú Xuân sáng bóng từng chém đầu người. Như thể đang đối xử với bảo bối trong lòng mình, hắn ta dùng một cái khăn lụa sạch sẽ mềm mại để lau từng chút một, lau đi lau lại. Không hiểu tại sao, hắn ta càng lau, Hạ Sơ Thất lại càng cảm thấy như thể những vết máu từng in hằn trên thanh đao đó lại càng trở nên đậm hơn, nhìn tới mức trong lòng nàng trào lên từng cơn sợ hãi. “Đói rồi?” Đông Phương Thanh Huyền lơ đễnh liếc nhìn nàng. Hạ Sơ Thất rất muốn lắc đầu khí khái, nhưng cái bụng của nàng lại không chịu phối hợp, sôi lên sùng sục, bán đứng nàng. Nàng cắn chặt răng, hung dữ lườm hắn ta một cái rồi co chân lại, vốn muốn hoạt động đối tay đã tê cứng một chút, nhưng sợi dây thừng ấy lại càng siết chặt hơn, khiến nàng đau đớn vô cùng, đành thở dài thườn thượt. “Ta nói này Đại đô đốc, ngài thế này, ta thật sự rất khó phối hợp đấy biết không? Dù cho ta có là phạm nhân thì cũng phải có một chút nhân quyền chứ? Ngài dựa vào đâu hả?”
“Nhân quyền?” Đông Phương Thanh Huyền ngắt lời nàng, ngón tay khẽ búng nhẹ lên chuôi đao Tú Xuân, vang lên một tiếng “keng” giòn tan, rồi mới từ tốn nói, “Cũng giống như Tấn Vương điện hạ đối xử với người sao?”
“Liên quan gì đến hắn?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ một tiếng, nhìn từ mặt xuống bụng nàng. “Suốt dọc đường, người đi đại tiện chục lần, không phải đang đợi hắn đến cứu người hay sao?” Hạ Sơ Thất khinh bỉ giễu cợt: “Người có ba cái gấp, không biết sao?”
Đông Phương Thanh Huyền cũng không phản bác, chỉ từ từ di chuyển thân đạo sắc bén của đạo Tú Xuân, đưa lên sát mặt nàng rồi lại đưa xuống, “Ngươi nói xem, nếu ta vẽ hoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi thì liệu hắn
ta còn có thể nhận ra không?”
Hạ Sơ Thất lạnh cả người, nghẹn họng rồi cười gượng, “Đừng mà, như thế không vệ sinh biết bao chứ? Dễ làm ảnh hưởng đến bữa ăn của ngài.” “Cũng đúng.” Đông Phương Thanh Huyền cười, đặt lưỡi đao sắc lẹm sáng loáng từ má bên trái của nàng đưa sang bên phải. Khi lưỡi đao lướt trên da, cảm giác lạnh rợn người len lỏi vào tâm trí, khiến Hạ Sơ Thất nổi da gà. “Không bằng khắc lên vài bông hoa, như vậy sẽ đẹp nhỉ! Thất tiểu thư, người thích hoa gì?” Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lóa mắt. Hạ Sơ Thất phải nheo mắt lại, cảm thấy kẻ này thực sự là một tên biến thái.
“Giết người có thể giết nhanh gọn một chút. Nhưng đem người ta ra làm trò đùa thì không được phong cách cho lắm.”
“So?”
“Cút!” Hạ Sơ Thất không sợ chết, nhưng sợ bị giày vò đến chết.
Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, nhỏ giọng an ủi nàng: “Đừng sợ, bổn tọa không nỡ giết người đầu. Bổn tọa đã từng nói rồi, giá trị của ngươi đủ để giữ cái mạng nhỏ này của ngươi. Nhưng những thứ khác thì còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của bổn tọa nữa.”
Nhìn thanh đao của hắn ta lướt từ mặt đến người nàng, Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt, chỉ còn có đôi mắt to tròn vẫn động đậy, “Ta nói này, Đại đô đốc, chúng ta có thể hạ đao xuống rồi nói chuyện không? Như thế này dễ múa đao... Á!”
Hạ Sơ Thất đột nhiên thét lên. Lưỡi đao kia lướt nhẹ trên má nàng.
“Má, đừng hủy hoại dung nhan, vốn đã xấu lắm rồi.”
Đông Phương Thanh Huyền cười nói, “Chỉ thử đạo pháp chút thôi, hoảng hốt cái gì?”
Cảm giác lành lạnh sót lại trên mặt khiến toàn thân Hạ Sơ Thất đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ lại một chút, nếu như tay hắn lệch một chút thôi thì đầu nàng cũng chẳng còn, còn lo mặt gì nữa?
Nàng tự nở nụ cười giễu cợt, thở hắt, dứt khoát ngồi thẳng lên nhìn hắn ta. “Ta rất tò mò, không biết rốt cuộc ngài cho rằng ta là ai? Người này có thân phận thế nào?” Đông Phương Thanh Huyền thu đao vào vỏ, dáng vẻ lười biếng, nghiêng người tựa vào đệm mềm. “Nghe cho kĩ, bổn tọa không biết người ngu thật hay đang giả ngu, nhìn người tò mò như vậy...” Hắn ta kéo dài giọng, cười, “Nhưng dáng vẻ lại không quá mức tò mò. Ngươi muốn biết? Cứ từ từ mà đoán đi. Đường đến kinh sư còn rất dài. Nếu như người đoán trúng, bốn tọa sẽ không dùng hình với người. Nếu người đoán không trúng, vậy thì sẽ dùng hình đến khi người nhớ lại mới thôi, thế nào?” Trong lòng thầm chửi rủa tên yêu nghiệt đáng chém nghìn đạo này, Hạ Sơ Thất nghiêng đầu, nhắm mắt dựa vào thành xe. “Không chơi, không có hứng thú.”
“Rầm!” Xe ngựa đột nhiên và phải đá, kế tiếp bên ngoài có người bẩm báo. “Đại đô đốc, trước mặt năm dặm là huyện Sùng Ninh rồi.” Đông Phương Thanh Huyền lạnh lùng “ừ” một tiếng, đột nhiên lại nhìn về phía Hạ Sơ Thất đang nhắm nghiền hai mắt, “Thỏ con, hay chúng ta cùng đoán xem, liệu Tấn Vương gia có đến cứu ngươi không?”
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa màu đen đang chầm chậm tiến về phía trước.
Huyện Sùng Ninh là một trong những đường giao thông quan trọng đi từ huyện Thanh Cương thông suốt tới phủ Cẩm Thành, lối kiến trúc không có khác biệt gì nhiều so với các huyện phủ khác. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, trận mưa lớn hai ngày nay cũng đã dừng lại. Từ xa đã thấy ở chỗ cổng thành có quan binh mặc áo giáp đeo đao kiếm đang kiểm tra. Vào thời điểm không phải trong thời chiến, bình thường cống thành sẽ không chặn đường. Rõ ràng ngày hôm nay không giống với mọi ngày. “Đại đô đốc, Sùng Ninh có kiểm tra thông hành.”
Đông Phương Thanh Huyền động đậy ngón tay, “Đưa lệnh bài của bổn tọa ra.” Đám người bọn họ rời đi khỏi Thanh Cương vẫn mặc thường phục, trên xe ngựa cũng không có treo cờ Cẩm Y Vệ. Một viên hiệu úy vừa nhận lệnh, liền xuống ngựa bước nhanh tới, lén lén kéo một tên Bách phu trưởng
cổng, nói khẽ, “Xe ngựa của Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, mau mau cho qua.” Lệnh bài của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vẫn thường rất có uy lực. Gần như không hề chậm trễ, binh lính kiểm tranh nhanh chóng nhường đường, cúi đầu hành lễ. Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi lăn bánh, đang chuẩn bị vào thành, đột nhiên nghe thấy trong thành truyền đến một âm thanh như vịt đực.
“Chậm đã! Tần Vương điện hạ giá đáo!”
Tiếng vó ngựa rầm rập chạy tới, một nhóm Kim Vệ quân ăn mặc chỉnh tề chạy như bay tới. Không giống như những quan viên nãy giờ kiểm tra ở cổng thành, đám người này vừa tới gần cổng thành thì đã có một luồng sát khí phà vào mặt. Đó là loại sức mạnh kinh người được tôi luyện từ những cuộc chinh chiến trên chiến trường đầy khói lửa mới có thể đem lại.
Triệu Tôn đi đầu lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên chiến mã. Chỉ thoáng chốc, từ binh lính giữ cửa thành đến tướng sĩ Cẩm Y Vệ, cùng với bá tánh ở hai bên cổng thành đều đồng loạt quỳ xuống, hô vang chúc Tần Vương điện hạ kim an, đồng thanh hộ thiên tuế. Triệu Tôn hộ “bình thân”, rồi quất roi ngựa, chỉ vào chiếc xe ngựa sơn màu đen.
“Người ngồi trong xe là ai?”
Một viên Giáo úy Cẩm Y Vệ trong bộ thường phục vội vàng nghênh đón, quỳ một gối xuống đất. “Bẩm điện hạ, là Đông Phương Đại đô đốc hay tin Ninh Vương điện hạ ngã ngựa bị thương, nên đang chuẩn bị đến thăm. Kính mời điện hạ lên đường trước, chúng thần lập tức nhường đường.”
Triệu Tôn hừ lạnh, khoan thai thúc ngựa lại gần, nhìn cỗ xe ngựa được bịt kín.
“Đông Phương đại nhân, mời ra nói chuyện.”